Chương 4 - Chim Hoàng Yến Trở Thành Phượng Hoàng
“Ha ha ha không phải là Giang Thiên Tuế – con bình hoa não rỗng kia sao? Ai thả cô ta vào đây vậy? Còn biết đầu tư nữa cơ à? Có chắc cô ta móc ra nổi một triệu không?”
“Dạo gần đây cô ta đem hết tài sản mua vàng, ném hết vào cổ phiếu rác, cổ phiếu đó mỗi ngày rớt giá, trung bình mỗi ngày mất nửa triệu đấy!”
“Không có tiền mà còn thích ra vẻ, thử xem lát nữa rút nổi một triệu không!”
Trong khi cả hội trường đang cười nhạo, thì Cố Thành Châu cũng giơ bảng:
“Ba triệu, tôi lấy dự án này.”
Mẹ tôi khựng lại, không ngờ hắn cũng nhìn ra tiềm năng dự án này. Bà cắn răng, tiếp tục ra giá:
“Năm triệu!”
Cố Thành Châu không hề nao núng: “Mười triệu.”
Hắn còn cong môi cười mỉa, mắt không rời mẹ tôi:
“Cô cứ theo đi, tôi xem thử cô chống đỡ được bao lâu.”
Mẹ tôi bắt đầu thấy chùn bước, tôi lập tức tiếp lời cổ vũ:
【Đừng sợ! Dự án này lời chắc chắn! Mẹ cứ mạnh tay, lỗ đã có con gánh!】
Mẹ tôi gật đầu, nghiến răng đứng bật dậy hét lớn:
“Hai mươi triệu!”
Cố Thành Châu bình thản tiếp chiêu: “Năm mươi triệu.”
Mười bảy chim hoàng yến hưng phấn đến run người, vây quanh phụ hoạ:
“Cố gia, đập chết con tiện nhân đang ảo tưởng kia đi!”
【Mẹ, chơi lớn luôn!】
Mẹ tôi siết tay, gằn giọng hét:
“Một trăm triệu!”
Cả hội trường vỡ òa.
Tiếng nghi ngờ vang lên tứ phía:
“Cô ta lấy đâu ra một trăm triệu? Tưởng đang chơi đồ hàng à, thích hét bao nhiêu thì hét?”
“Giang Thiên Tuế điên rồi sao? Lỡ mà không có tiền trả, giá phải trả đâu chỉ là tiền…”
“Đến lúc đó cả Lộc Thành sẽ biết cô ta là kẻ bốc phét, kẻ không xu dính túi chuyên sống ảo!”
Cố Thành Châu vừa định giơ bảng tiếp, thì trợ lý bên cạnh khẽ nhắc:
“Cố tổng, ngân sách có hạn, sau còn mấy dự án hợp tác lớn đang chờ.”
Hắn ngẫm nghĩ vài giây rồi đập bảng xuống bàn, tức tối:
“Được! Tôi không theo nữa. Để xem cô ta có dám lấy ra một trăm triệu thật không!”
Cuối cùng, mẹ tôi trở thành người duy nhất đấu thành công dự án năng lượng mới với giá một trăm triệu.
Bà thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp mừng thì MC đã sầm mặt chất vấn:
“Thưa cô, tổng tài sản hiện tại của cô chưa đến mười triệu. Nếu cô cố ý báo giá sai, chúng tôi có quyền xử phạt.”
Nói xong, hai vệ sĩ từ xa bước nhanh tới. MC ra hiệu cho họ lôi mẹ tôi ra ngoài.
“Không quẹt được thẻ, đúng là trò lừa đảo.”
“Ha ha ha, xong rồi! Giả vờ đấu giá cho oai, cuối cùng lại chẳng có xu nào trả. Nhục thật sự, đúng là một con chó ghê tởm.”
Tống Uyển Uyển vênh váo cười sặc sụa.
Tiếng cười trong hội trường mỗi lúc một lớn, ai nấy đều chờ xem cảnh mẹ tôi bị lôi đi như bao rác.
Mẹ tôi hoảng loạn:
“Con ơi, mẹ không có nổi một trăm triệu trong thẻ đâu!”
【Mẹ, đợi mười giây nữa】
【10】
【9】
…
Bỗng nhiên, điện thoại của mẹ tôi rung lên, màn hình cổ phiếu hiện thông báo chốt lời khổng lồ.
Trên màn chiếu lớn giữa hội trường, dòng chữ vàng rực rỡ hiện lên, rực sáng cả khán phòng:
“Chúc mừng cô Giang Thiên Tuế đấu thầu thành công!”
Cả hội trường chết lặng.
“Cái… cái gì?!”
Cố Thành Châu bật dậy, mặt trắng bệch không thể tin nổi.
5
Không một ai tin được—mẹ tôi… đấu thầu thành công rồi!
Bà hưng phấn đứng bật dậy, hét to:
“Yeah! Tôi giành được dự án rồi!”
“Cổ phiếu vàng tôi mua tăng giá vù vù!”
Cả hội trường đồng loạt cúi xuống xem biểu đồ thị trường. Sau khi mẹ tôi mua vào vài tuần, giá dầu quốc tế bất ngờ tăng phi mã, lại thêm xung đột quân sự ở Trung Đông dòng vốn toàn cầu đổ xô tìm nơi trú ẩn, giá vàng bùng nổ.
Tài khoản cổ phiếu của mẹ tôi liên tục nhảy thông báo chốt lời:
“+5%”
“+15%”
“+30%”…
Cuối cùng, lệnh chốt lời cuối cùng hoàn tất, số dư trong tài khoản mẹ tôi từ hai mươi triệu nhảy vọt thành hai trăm triệu!
Bà xúc động đến rưng rưng nước mắt. So với thứ tình yêu hão huyền của Cố Thành Châu, thì cảm giác tự mình bước lên sân khấu, chính tay đấu được dự án, khiến bà hạnh phúc hơn gấp trăm lần.
Thấy mẹ vui vẻ như vậy, tôi cũng cảm thấy mãn nguyện, kiêu ngạo tuyên bố:
【Mẹ à, đừng làm chim hoàng yến thứ mười tám của ba con nữa. Trong mắt con, mẹ là duy nhất, là số một không ai thay thế!】