Chương 7 - Chim Hoàng Yến Nam Tìm Kiếm Cơ Hội

2019.11.7

Gia đình cô ấy gặp chuyện.

Rất lo lắng, nhưng hình như chẳng làm được gì cả.

2019.12.28

Lén đi xem cô ấy một lần.

Gầy đi nhiều, cũng chẳng còn thích cười nữa.

……

2021.6.4

Tôi cũng tốt nghiệp rồi.

Mẹ bảo tôi sang Úc, theo lão già nhà họ Cố làm ăn.

Sắp phải đi rồi.

……

2021.7.16

Đúng là chọc phải tổ ong vò vẽ!

Cái thằng Chu Diệu chết tiệt đó dám phản bội cô ấy?

Muốn đấm hắn ta một trận.

Hồi đó “mượn thuyền cỏ” chắc chắn là hắn rồi.

Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn gửi email.

Cô ấy nhất định sẽ rất đau lòng.

2021.8.2

Họ chia tay rồi.

Tôi lại chẳng thấy vui vẻ gì.

Cô ấy khóc đau lòng đến vậy.

Nhưng tôi chẳng có gì cả.

2021.8.11

Đã sang Úc.

……

18

Nhật ký kết thúc tại đây.

Giữa những trang trống trải, chỉ lặp đi lặp lại một cái tên.

Ôn Phối Thư.

Ôn Phối Thư.

……

Một cuốn sổ mỏng, vậy mà đã viết trọn mối tình thầm kín của Cố Sâm Nam trong suốt thời đại học.

Tôi lật tiếp về phía sau, trang cuối cùng còn có một dòng chữ.

【Đó không phải là ánh trăng của tôi, cũng chưa từng chiếu sáng lên người tôi, nhưng yêu ánh trăng ấy, là số mệnh của tôi】

Nét chữ rắn rỏi, rõ ràng, không còn vẻ nguệch ngoạc tùy ý như trước.

Có lẽ là được viết sau này.

Tôi nắm chặt cuốn sổ, ngồi trên sofa, rất lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.

Thì ra, chúng tôi đã gặp nhau từ rất lâu rồi.

19

Cố Sâm Nam biến mất hoàn toàn.

Gọi điện không bắt máy, nhắn WeChat cũng không trả lời.

Lần này đúng là bản lĩnh rồi.

Theo tình tiết tiểu thuyết, tiếp theo chắc tôi phải “đuổi chồng đến lò thiêu” nhỉ.

Tôi không đuổi.

20

Thôi được, vẫn nên đuổi một chút đi.

Vừa hay bên Úc có một thương vụ cần đàm phán, tôi quyết định tự mình bay qua đó.

Không biết có phải do hành trình quá mệt mỏi, lại thêm phản ứng thời tiết, tôi sốt cao liền hai ngày.

Đến ngày thứ ba, trong một buổi tiệc, tôi gặp lại Cố Sâm Nam.

Anh ta đã không còn dáng vẻ tùy tiện trước đây, mà đứng giữa đám đông với phong thái điềm tĩnh, lạnh lùng, từng ánh mắt đều toát lên vẻ quý phái cao ngạo.

Trong sảnh, tiếng nhạc ồn ào, ly rượu va chạm không ngớt.

Tôi chỉ liếc mắt nhìn anh ta từ xa, rồi quay người rời đi.

Vừa đi được mấy bước, sau lưng liền vang lên tiếng bước chân vội vã.

Tôi khẽ cong khóe môi, thầm đếm ngược trong lòng.

Ba.

Hai.

Một.

Rồi tôi lập tức bị ai đó kéo mạnh vào góc khuất.

Cố Sâm Nam ép tôi dựa sát vào tường, cúi đầu cắn một cái vào bả vai tôi.

Anh ta nghiến răng: “Em giỏi thật đấy, đùa bỡn tình cảm của tôi thì thôi, còn dám ăn cắp bộ sưu tập meme của tôi nữa.”

Anh ta nói về mấy tin nhắn tôi gửi cho anh ta sau khi anh ta biến mất — toàn là những sticker mà trước đây chính anh ta từng dùng.

Lúc trước tôi thấy thật ngớ ngẩn, sau này lại cảm thấy… cũng khá dễ thương.

Tôi bật cười khẽ, vươn tay ôm lấy eo anh ta, hơi thở ngập tràn mùi hương quen thuộc khiến lòng người an tâm.

Tôi khẽ nói: “Cố Sâm Nam, Úc lạnh thật đấy.”

Cố Sâm Nam kéo áo khoác ra, quấn chặt lấy tôi vào trong, nhưng miệng thì không chịu buông tha.

Anh ta hừ lạnh: “Lạnh mới đúng, trong lòng không có tôi thì làm sao mà ấm nổi?”

Ôi, công thức quen thuộc quá.

Tôi nhẹ giọng: “Tôi bị sốt, không quen khí hậu.”

Cố Sâm Nam khựng lại một chút, vòng tay siết chặt lấy tôi hơn.

“Thời tiết ở Úc tệ thế này, Tổng giám đốc Ôn sao còn tự mình bay qua đây? Người dưới quyền cô đều ăn hại hết à?”

Tôi áp mặt vào ngực anh ta, nhắm mắt lại.

Tôi khẽ nói: “Con chim nhỏ tôi nuôi giận dỗi bỏ nhà đi mất, nên tôi phải ra ngoài tìm.”

“Anh có thấy nó không?”

Cố Sâm Nam im lặng trong chốc lát, sau đó giọng anh ta trầm thấp vang lên.

“Quan trọng đến vậy sao?”

Tôi gật đầu khẽ: “Ừ, rất quan trọng.”

Cố Sâm Nam lập tức cởi áo khoác, khoác lên người tôi, rồi ôm tôi bế bổng lên.

Đôi mày anh ta khẽ nhướn, nụ cười đắc ý hiện rõ.

Anh ta cười nói: “Ở trong phòng đấy, đi thôi, tôi dẫn em tới.”

Tôi: ……