Chương 3 - Chim Hoàng Yến Của Trình Châu

Nhưng nơi đuôi mắt rũ xuống kia, tia đắc ý mơ hồ đã vô tình để lộ suy nghĩ thật sự trong lòng cô ta.

Ba năm bên Trình Châu.

Anh ấy thường xuyên đi công tác khắp nơi, tôi thì bận học, nói thật thời gian ở cạnh nhau không nhiều.

Khi cả hai đều rảnh, thì hoặc là trong phòng sách, hoặc là ở bếp, hoặc là trên ghế sofa, thậm chí cả xích đu ngoài hiên…

Anh ấy dường như chỉ say mê những khoảnh khắc gần gũi về thể xác.

Là một “chim hoàng yến”, những chuyện không nên biết thì tốt nhất đừng hỏi, đừng tò mò.

Tôi đặt tách cà phê xuống bàn.

– Cô Lâm tôi không quan tâm đến những món sưu tầm riêng tư của anh Trình.

– Nếu hôm nay cô đến với tư cách “chính thất”, vậy thì càng không cần thiết nữa. Giữa tôi và anh ấy, đã chấm dứt trước khi hai người đính hôn.

– Còn bây giờ cô là người yêu, người tình hay thậm chí là vợ anh ấy, thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi.

Ánh mắt Lâm Trân Châu như muốn xuyên thấu tôi, ngón tay trắng trẻo khẽ siết chặt mép ly, vạt tay áo hơi trượt xuống, để lộ những vết sẹo ngang dọc nơi cổ tay.

Gương mặt xinh đẹp cũng hơi mất kiểm soát vì tức giận. So với một người phụ nữ điên loạn gào thét, thì sự bình thản của tôi lúc này dường như càng khiến cô ta khó chịu hơn.

Tôi theo phản xạ hơi lui người lại, đề phòng cô ta nổi điên mà hất ly cà phê đang nóng hổi kia vào mặt mình – nước nóng trên 80 độ cơ mà.

Nhưng chỉ một giây sau, một cơn choáng váng dữ dội như sóng lớn ập đến, cuốn phăng toàn bộ ý thức của tôi.

Trong khoảnh khắc cuối cùng khi tầm nhìn mờ dần, tôi lờ mờ thấy khóe môi cô ta nhếch lên, hiện rõ một nụ cười giễu cợt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi chằm chằm.

09

Khi tôi tỉnh lại, trên người đã bị thay bằng một chiếc váy cưới đuôi cá ôm sát, tóc dài được búi cao, phủ một lớp voan cài đá lấp lánh. Hai tay tôi bị trói chặt bằng dây thừng, siết đau rát.

Trước mắt là Max, mặc bộ vest đen được ủi thẳng tắp. Mái tóc rối nhẹ buông trước trán, ánh mắt dài hẹp ánh lên sự cuồng loạn, môi anh ta mím chặt, hiện rõ sự cố chấp và lạnh lùng.

Anh ta dùng một tay nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên – không mạnh nhưng cũng chẳng thể gạt ra. Tay còn lại cầm thỏi son, chăm chú tô lên môi tôi từng nét như đang vẽ tranh.

Tôi kinh ngạc với sự bình tĩnh của bản thân lúc ấy, chỉ lặng lẽ nhìn anh, từng từ từng chữ lạnh lùng buông ra:

– Max, anh đúng là điên thật rồi.

Tôi hiểu rõ, chống cự là vô ích. Với kẻ điên thì càng nói lý càng kích động thêm.

Ánh mắt anh thoáng qua một tia đau đớn, rồi như để né tránh cái nhìn của tôi, anh nâng tay che lấy mắt tôi. Giọng anh khàn đặc, như vỡ ra từng chữ:

– Coco, đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó.

Tôi nghe rõ tiếng nuốt nghẹn của anh vang lên, sau đó giọng nói run rẩy đầy ám ảnh vang bên tai:

– Phải, anh là thằng điên.

Ngay sau đó, anh ta siết chặt đôi tay bị trói của tôi, áp mặt vào lòng bàn tay tôi, khẽ cọ như đang cầu xin:

– Coco, đừng bỏ anh mà đi.

– Trân Châu hứa với anh rồi… chỉ cần chúng ta kết hôn, cô ấy sẽ chia sẻ Zeus với tụi mình.

– Em không thể rời đi được… Nếu em đi, thần linh sẽ rời bỏ anh mất…

– Ở lại bên anh… được không?

Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, khẽ hỏi anh ta:

– Anh nói anh yêu anh ấy, vậy tại sao lại làm những chuyện khiến anh ấy tổn thương?

– Max, tình yêu… không phải như vậy.

Khóe mắt Max đỏ rực, ươn ướt vương một giọt lệ. Môi dưới gần như bị anh cắn rách, lộ ra vệt máu mờ nhạt. Đôi mắt đầy hoang mang, như thể lạc trong sương mù không thể tìm thấy lối ra.

– Vậy tôi phải làm sao!! Tôi phải làm sao!! – Anh ta gần như gào lên, giọng nói đầy tuyệt vọng.

Max kéo tay tôi, lôi tôi đi dọc theo hành lang đến tận giáo đường.

Ánh sáng rực rỡ xuyên qua những ô kính màu tạo thành các vệt sáng chói lóa, chiếu rọi xuống cây thánh giá. Vị linh mục mặt mày tái mét, tay run lẩy bẩy lật kinh thánh, cả người dựa gần như toàn bộ vào bục lễ mới không ngã quỵ.

Bên cạnh, tiếng đàn piano vang lên khúc nhạc cưới… vô cùng lạc lõng.

Linh mục run rẩy đọc xong lời cầu nguyện, cuối cùng cất giọng hỏi câu tuyên thệ.

Max nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi, ánh mắt như vực sâu ẩn chứa sự dịu dàng, khóe môi nhếch lên nụ cười gần như độc ác và cuồng si đến cực điểm, nhẹ giọng dụ dỗ tôi đọc lời thề.

Tôi chỉ lặng lẽ chờ khoảnh khắc anh ta lơi lỏng cảnh giác, dồn hết sức lực đẩy mạnh anh ta ra, quay người lao thẳng về phía cánh cửa.

– Coco! – Giọng hét của Max vang lên phía sau, vừa giận dữ vừa tuyệt vọng.

Tôi không quay đầu lại, chỉ trong tích tắc khi đẩy cánh cửa ra, tôi lao thẳng vào vòng tay của một người – mùi hương gỗ trầm quen thuộc khiến trái tim đang run rẩy của tôi lập tức dịu xuống.

Tôi gần như dán sát vào lồng ngực anh ấy, nghẹn ngào gọi:

– Anh Trình, cứu em…

Ngay sau đó, cánh tay anh siết chặt tôi vào lòng, bàn tay dịu dàng xoa lưng tôi, âm thầm trấn an.

– Đừng sợ.

Một lát sau, tôi lần đầu tiên chứng kiến Trình Châu nổi giận.

Khuôn mặt anh trầm lại như vực sâu không đáy, toàn thân toát ra khí thế sắc lạnh như Lucifer bước ra từ địa ngục.

Chỉ thấy anh siết chặt nắm đấm, từng cú từng cú giáng xuống mặt Max không chút do dự, máu từ trán Max chảy ra ồ ạt.

Max ngửa đầu, cười điên dại nhìn tôi, như muốn nói: “Thấy chưa, anh ấy đúng mà.”

Tôi bất lực nhìn toàn bộ vở kịch điên rồ ấy diễn ra, như Eva trước bình Pandora, mở ra cánh cửa của tội lỗi chỉ vì sự tò mò, rồi từ đó rơi xuống vực sâu.

10

Tôi được đưa về biệt thự trên đỉnh Thái Bình Sơn.

Trình Châu lúc này không còn vẻ bảnh bao thường thấy, trông hơi lấm lem và mệt mỏi. Anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống ghế sofa, sau đó quỳ một chân xuống đất, từ tốn xắn tay áo, cẩn thận bôi thuốc vào vết xước đỏ rớm máu nơi cổ tay tôi.

Khớp tay anh dính đầy máu, nhưng lại chẳng hề để tâm đến chuyện xử lý cho bản thân.

Anh cụp mắt, ánh nhìn chuyên chú, như thể đang chăm sóc cho một món bảo vật vô giá. Từng động tác đều hết sức nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt kia lại chứa đựng bóng tối sâu không thấy đáy.

Mười tuổi đã bước chân vào thương trường.

Mười chín tuổi trở thành người đứng đầu tập đoàn.

Hai mươi ba tuổi tung hoành khắp thị trường quốc tế, độc chiếm lĩnh vực năng lượng mới.

Và nay, ở tuổi hai mươi chín, anh đã đưa Tập đoàn họ Trình lọt vào top 10 đế chế tài chính lớn nhất toàn cầu.

Một người như Trình Châu – được số phận ưu ái, được ông trời bón từng thìa cơm tận miệng – có ai mà không yêu được chứ?

Nhưng tôi không dám cược.

Trong tay tôi chỉ có một con bài duy nhất, nên càng không thể đánh liều.

Tôi không dám đặt cược vào sự hứng thú nhất thời của anh, cũng chẳng dám trông chờ một khoảnh khắc yếu lòng hay một tương lai mơ hồ.

Tôi không phải kẻ đánh bạc, sẽ không mù quáng đặt hết vào một lần, để rồi khi thua trắng tay lại dằn vặt, nuối tiếc, bám víu vào một chút ảo vọng mong manh, lặp đi lặp lại trong vòng luẩn quẩn.

Khi tôi đang thất thần, ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng vòng ra sau cổ tôi, từ từ siết lại.

Anh cúi người, từng chút một tiến lại gần.

Ngay lúc môi sắp chạm xuống, tôi nghiêng đầu tránh đi.

Động tác của anh khựng lại, sau đó gục đầu vào hõm cổ tôi, những nụ hôn lạnh như băng rải khắp da thịt, giọng nói khản đặc, trầm thấp và tràn đầy đắm say vang bên tai tôi:

– Coco…

Tôi nhìn thẳng về phía trước, giữ nguyên vẻ bình tĩnh, không đáp lại, chỉ từng chữ rõ ràng:

– Anh Trình, anh vượt giới hạn rồi.

Ba chữ ấy như một tiếng chuông nặng nề, vang vọng trong lòng anh.

Người đàn ông từng đắm say đến mê muội kia phút chốc như bừng tỉnh.

Anh ngửa đầu ngã xuống sofa, cánh tay nặng nề che lên mắt, hơi thở dồn dập, rõ ràng đang cố gắng kiềm chế điều gì đó đang trào dâng mãnh liệt bên trong.

Rất lâu sau, trong không gian yên tĩnh, một tiếng “xin lỗi” khàn đặc và mệt mỏi khẽ vang lên.

Tôi bước về phía trước, đôi giày trên chân đính một chiếc nơ phát sáng khẽ rung theo từng bước đi, nhẹ nhàng lay động cánh, cũng đồng thời chấn động cõi lòng anh.

Bất chợt, một bàn tay xuyên qua lòng bàn tay tôi, thật cẩn trọng, nhẹ nhàng móc lấy ngón út của tôi.

Cái siết ấy rất nhẹ, chỉ cần tôi hơi rút tay là có thể dễ dàng thoát ra.

Và tôi không do dự.

Chỉ khẽ kéo một cái, tôi rút tay lại, nhẹ giọng nói:

– Tạm biệt, anh Trình.

Còn lúc này, sau lưng tôi, anh mang ánh mắt thế nào dõi theo tôi rời đi… tôi không còn quan tâm nữa.

11

Sau khi trở về đất liền.

Tôi vùi mình trong phòng thí nghiệm, dốc toàn bộ kiến thức tích lũy được để chuyển hóa thành dữ liệu thí nghiệm chính xác.

Ngày qua ngày, tôi đứng trước bàn thử nghiệm nhỏ ấy, lặp đi lặp lại từng quy trình, mỗi lần thao tác, mỗi kết quả đều giống như một hạt bụi nhỏ tí xíu, dần dần tích tụ lại thành vô số điểm mấu chốt.

Những điểm mấu chốt ấy, như những nút giao trong một bản mạch điện tử, từng chút một ghép thành vô số chip bán dẫn, cuối cùng hợp thành một sơ đồ mạch tổng thể và tinh vi – mang theo tất cả tâm huyết của tôi dành cho ngành vi điện tử.

So với quốc tế, lĩnh vực vi điện tử ở trong nước có khoảng cách rất xa.

Tốc độ phát triển vẫn đang chậm chạp kéo dài, chip do chúng ta tự nghiên cứu gần như là của hiếm.

Vì vậy, dù chỉ một bước tiến nhỏ cũng đủ tạo ra hiệu ứng domino, khiến cả ngành công nghiệp rung chuyển.

Tuy nhiên, do nhiều hạn chế và quy định nghiêm ngặt trong nước, tôi gần như không thể tiếp cận được những tài liệu và dữ liệu của các chip hiệu suất cao, khiến con đường nghiên cứu học thuật bị giới hạn nặng nề.

Cảng Thành, vì thế, chính là vườn địa đàng của tôi.

Với lợi thế về vị trí địa lý, tôi giành được suất trao đổi sinh.

Và cũng nhờ thân phận ngoại quốc của Trình Châu, tôi mới có thể tiếp cận được nguồn tài nguyên quốc tế.

Với tư cách là “chim hoàng yến” của anh, tôi đã quen biết nhiều chuyên gia hàng đầu trong ngành vi điện tử, tham gia các buổi hội thảo của những giảng viên cấp cao, còn có cơ hội trao đổi học thuật sâu rộng.

Ba năm ở Cảng Thành, tôi như miếng bọt biển khô cằn được thấm đẫm tài nguyên mới mẻ, từng chút từng chút khắc ghi vào đầu.

Qua những lần va chạm tư duy, tầm nhìn của tôi dần mở rộng, nhận thức về công nghệ tiên tiến ngày càng sâu sắc, con đường nghiên cứu cũng dần sáng rõ.

Tôi tích lũy được cả kinh nghiệm lẫn nguồn lực quý báu cho việc phát triển lâu dài trong ngành này.

Một năm trở lại đất liền.

Tôi ngày đêm miệt mài nghiên cứu, cuối cùng cũng đạt được một bước đột phá quan trọng.

Điều đó có nghĩa là, chúng tôi đã có đủ tự tin để tiến thêm một bước trên con đường đầy gian nan mang tên “tự chủ chip nội địa”.

Trong một buổi tiệc, tôi rẽ vào nhà vệ sinh.

Trong khi đó, không khí trong phòng bao ngày càng nóng lên.

– Này Cố Cảnh, cậu kín tiếng quá rồi đấy, ba năm rồi đấy nhá.

– Kha Kha về nước hơn một năm rồi, mà cậu vẫn chưa dám tỏ tình với bạch nguyệt quang của mình à?

– Tôi nghe nói thái tử gia bên Cảng Thành lợi hại lắm đó. Giờ thỉnh thoảng còn bay sang tìm cô ấy nữa kìa.

– Đến lúc đó hối hận thì không kịp đâu.

Người đàn ông ngồi yên lặng trên sofa – Cố Cảnh – mặc áo sơ mi trắng, quần âu xám nhạt, khí chất nhã nhặn, trầm lặng.

Đôi mắt anh vốn luôn điềm tĩnh, lúc này lại sâu thẳm lạ thường.

Đối diện với những lời trêu chọc của bạn bè, anh chỉ mím môi, không đáp lời.

Thế nhưng, khớp tay đang cầm ly thủy tinh lại vô thức siết chặt, tiết lộ tâm trạng đang cuộn trào trong lòng.

Tôi cũng bất ngờ.

Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, sau ba năm, tôi đã hiểu rõ tính cách của Trình Châu.

Anh ấy là người lý trí, đầu óc tỉnh táo, biết rõ cái gì nên làm, cái gì không.

Nhưng chuyện này… thật sự không giống con người anh.

Suốt một năm nay, Trình Châu liên tục bay sang đất liền tìm tôi, mời tôi đi ăn, tặng tôi trang sức đắt tiền.

Anh ấy không can thiệp vào công việc hay cuộc sống cá nhân của tôi, nhưng lại từng bước, từng bước… len lỏi vào các mối quan hệ xung quanh tôi.

12

Tiệc tan.

Tôi ngồi ở ghế phụ, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh đêm tối lướt qua nhanh như một dòng chảy. Lượng cồn còn sót lại trong cơ thể đang dần bay hơi.

Cổ áo của Cố Cảnh hơi mở, yết hầu chuyển động lên xuống theo nhịp nuốt. Anh vài lần quay đầu nhìn tôi, như thể đã ấp ủ rất lâu trong lòng, cuối cùng mới cẩn trọng mở miệng:

– Kha Kha, em có sẵn lòng cho anh một cơ hội không?

– Một cơ hội… để đi cùng em cả đời.

Thật ra, tôi đã lờ mờ đoán được hôm nay anh sẽ tỏ tình.

Cố Cảnh là con một trong gia đình, bố mẹ đều là giáo sư đại học, có thể xem là xuất thân từ gia đình trí thức chuẩn mực.

Thành tích học tập nổi bật, trong thời gian học cao học đã sáng lập công ty điện tử, dấn thân vào lĩnh vực nghiên cứu khoa học.

Dù là ngoại hình, học vấn hay cách nói chuyện, anh đều là hình mẫu lý tưởng cho việc hẹn hò và kết hôn.

Nhưng tôi không phù hợp với anh.

Tôi tựa đầu vào cửa xe, đi thẳng vào vấn đề:

– Cố Cảnh, em không kết hôn đâu.

Với quan niệm truyền thống trong các gia đình Trung Hoa, lại là con trai duy nhất, chuyện không kết hôn, không sinh con gần như là điều không thể chấp nhận.

Anh thoáng sững người, gần như theo bản năng đáp lại:

– Anh có thể chấp nhận mà.

Tôi mỉm cười, khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng giải thích:

– Em không nghi ngờ sự chân thành của anh bây giờ, có thể hiện tại anh thật sự nghĩ vậy… nhưng vài chục năm sau thì sao?

– Em không phải kiểu người thích đánh cược, càng không muốn đặt cược rằng anh sẽ giữ mãi suy nghĩ này suốt đời.

Khi em nhận ra giá trị bản thân và cuộc sống của mình không cần phải dựa vào hôn nhân để chứng minh, rằng em hoàn toàn có thể sống vui vẻ và đầy đủ một mình, thì em cũng không còn mong đợi gì vào chuyện kết hôn nữa.

Trong bài thi của cuộc đời, hôn nhân không còn là câu hỏi bắt buộc phải trả lời.

– Cố Cảnh, hôn nhân không phù hợp với em.

– Nên đừng phí thời gian vì em nữa, hãy thử tìm một người thực sự phù hợp với anh đi.

Từ đó đến hết quãng đường, Cố Cảnh chỉ mím môi im lặng, không nói thêm gì nữa.

Tôi có thể cảm nhận được sự giằng xé trong lòng anh, nên cũng không ép buộc, để lại cho anh một chút không gian để tự điều chỉnh.

13

Khi một lần nữa bị Trình Châu cắt ngang dòng suy nghĩ chỉ vì anh ta vô tội vạ gửi quà đến, tôi không nhịn nổi nữa, chủ động gọi điện hẹn gặp anh.

Trong quán cà phê.

Trình Châu đã cởi bỏ áo vest, chỉ còn lại chiếc sơ mi đen với tay áo được xắn gọn đến khuỷu tay, để lộ phần cánh tay rắn chắc. Đôi chân dài tùy ý duỗi ra, tựa như đang thư giãn. Anh chậm rãi rút bật lửa từ túi vest, châm điếu thuốc kẹp nơi đầu ngón tay, khói thuốc tản ra, mờ mờ bao lấy ánh mắt anh khi nhìn về phía tôi.

Tôi bình tĩnh chỉ lên tấm biển cảnh báo trên tường:

– Ở đây cấm hút thuốc.

Nghe vậy, anh chỉ nhếch nhẹ khóe môi. Trong mắt xanh nhạt ánh lên một tia cười mơ hồ, nhưng vẫn không có hành động gì.

– Coco, hôn lễ bị hủy rồi. – Giọng anh mệt mỏi, hơi khàn.

Khuôn mặt đẹp như tượng tạc ấy, lông mày khẽ cụp xuống, ánh nhìn dường như chẳng gợn sóng, nhưng trong đáy mắt lại có những cơn sóng ngầm lặng lẽ dâng trào.

Sức hút giới tính mạnh mẽ dần lan tỏa khắp người anh, từng cử chỉ, ánh mắt đều như muốn câu dẫn tôi. Tôi không nghi ngờ chút nào – anh đang cố ý quyến rũ tôi.

– Anh Trình, anh đang cố dụ dỗ tôi. – Tôi nói, không phải nghi vấn.

Ngón tay đang kẹp thuốc của anh khẽ gõ lên mặt bàn kính – từng nhịp, từng nhịp, như đang gõ nhịp tim tôi.

– Ừ. – Anh đáp thẳng, mắt không né tránh, lời nói cũng không giấu giếm.

Tôi hơi nhướn mày ngạc nhiên, ép mình giữ vững nhịp tim, cố gắng giữ ánh mắt bình tĩnh đáp lại ánh nhìn nóng rực kia, cũng thành thật và thẳng thắn không kém.

Anh thu mắt lại, bật cười, giọng trầm trầm có chút bất lực:

– Có vẻ thất bại rồi.