Chương 1 - Chim Hoàng Yến Của Crush

Một giấc ngủ dậy, tôi trở thành chú chim hoàng yến của crush.

Không ngờ đằng sau vẻ ngoài lịch lãm của anh ấy lại là một trái tim đầy thú tính. Tôi vừa xuất viện đã bị anh ấy hành đến thê thảm.

Tôi biết anh ấy đối xử tốt với tôi chỉ vì tôi có vài phần giống với “ánh trăng sáng” trong lòng anh.

Anh chỉ động lòng vì thể xác, nhưng tôi lại động lòng vì anh thật sự.

Khi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ôm bụng bỏ trốn, vừa mở cửa ra đã thấy anh đứng đó, nụ cười như có như không.

“Biết ngay em sẽ chơi chiêu này mà, vợ yêu.”

1

Mở mắt ra, tôi nhìn thấy crush mà mình đã thầm mến từ lâu. Nhìn anh chằm chằm một lúc rồi buột miệng nói:

“Anh trông giống hệt chồng tôi.”

Crush dịu dàng nhìn tôi, khẽ cười:

“Giống hệt? Ý em là sao?”

Trời đất! Biết nói chuyện, là thật đấy!

Sao tôi lại có thể nói ra những lời như thế?

Anh ấy gọi bác sĩ đến. Bác sĩ hỏi tôi vài câu, cuối cùng bảo:

“Không có gì nghiêm trọng, chỉ là trong não có chút máu tụ, khoảng ba đến bốn tuần sẽ tự hấp thụ. Còn lại đều là chấn thương ngoài da, tôi sẽ kê vài loại thuốc mỡ bôi ngoài, ngày mai có thể làm thủ tục xuất viện.”

Bác sĩ đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại sự ngượng ngùng. Tôi không dám nhìn thẳng vào anh, cố gắng tìm chuyện để nói.

“Ờ… Tôi nhớ là mình dẫm phải nắp cống rồi ngã xuống. Có phải anh tình cờ đi ngang qua cứu tôi không?”

Nụ cười trên mặt Cầm Dịch Lâu dần biến mất. Ánh mắt sau cặp kính trở nên nghiêm nghị, anh nhấn giọng lặp lại:

“Anh à?”

Anh đứng dậy ra ngoài, gọi bác sĩ quay lại. Bác sĩ hỏi thêm vài câu, rồi nghiêm túc gọi anh ra ngoài trao đổi riêng.

Không phải chứ? Không phải đâu! Trong phim mà gặp tình huống thế này thì thường là sắp đi đời hoặc đã tiêu đời rồi.

Tôi muốn khóc mà không có nước mắt, điện thoại cũng không thấy đâu. Chỉ biết nằm trên giường, suy nghĩ về cuộc đời.

Một lúc sau, Cầm Dịch Lâu quay lại, làm như không có gì xảy ra. Anh gọt táo, cắt thành từng miếng nhỏ rồi đút cho tôi ăn.

“Diễm Diễm, trong nhận thức của em, bây giờ chúng ta là mối quan hệ gì?”

Tôi lục lại những ký ức mơ hồ, rời rạc trong đầu, và tìm thấy không ít thứ không thể phát sóng được. Đôi mắt mơ màng, tôi gọi anh là “anh”, “anh trai”, “kim chủ”…

Mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Khoan đã, kim chủ?

Nhà tôi nghèo khó đến mức không thể tưởng tượng được, đúng là không xứng với Cầm Dịch Lâu. Vì vậy…

“Tôi là chú chim hoàng yến của anh.”

Cầm Dịch Lâu mím môi, như đang cố nhịn cười. Sau đó, anh không nhịn được mà bật cười khẽ.

“Xin lỗi, tôi vừa nhớ đến vài chuyện vui.”

2

Tôi đúng là chú chim hoàng yến được Cầm Dịch Lâu nuôi. Tôi vẫn nhớ anh từng có một “ánh trăng sáng” yêu mà không thể với tới, tên là Đường Tâm. Tôi có vài phần giống cô ấy.

Về phần giống chỗ nào…

“Diễm Diễm!” Đường Tâm với gương mặt tinh tế bước tới, giày cao gót gõ lộp cộp trên sàn. Cô nhìn tôi từ trên xuống dưới, kiểm tra từng chút. “Bảo bối, em không sao chứ? Đã nói rồi, đi đường đừng cúi đầu nhìn điện thoại, cũng đừng giẫm lên nắp cống! Biết thế chị đã không để em qua đây rồi. Còn đau chỗ nào không?”

Tôi nhìn Đường Tâm bên trái, nhìn Cầm Dịch Lâu bên phải, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót không nói nên lời.

Tôi không nên ở đây. Tôi nên trốn dưới gầm giường.

“Ờm… hai người có chuyện muốn nói, hay là tôi ra ngoài đi dạo một chút?”

Vừa định bước đi thì Cầm Dịch Lâu đã giữ tôi lại. “Diễm Diễm, em còn nhớ cô ấy là ai không?”

Tôi ấp úng: “Tôi ở bên anh… chính vì cô ấy mà.”

Cầm Dịch Lâu tỏ vẻ đã hiểu. “Đường Tâm là bạch nguyệt quang của tôi, em là người thế thân.”

“Hả?” Đường Tâm nhìn tôi với vẻ như gặp ma, ánh mắt lướt qua lướt lại vài lần rồi đột nhiên nhớ ra điều gì. “À đúng đúng! Là như vậy!”

Cô ta cười ngọt ngào đến mức gây ngấy. “Thật ra tôi mới vừa về nước, hôm qua còn được chính Cầm Dịch Lâu tự mình ra sân bay đón nữa!”

Thì ra vì chuyện đó mà tôi tâm trạng không tốt, không để ý dưới chân, rồi giẫm lên nắp cống. Tính theo lộ trình thì lúc đó tôi chắc đang trên đường ra sân bay.

“Đủ rồi, Đường Tâm,” Cầm Dịch Lâu ngắt lời cô ấy, ánh mắt dịu dàng nhưng có chút gì đó như oán giận. “Kỷ Miễn vẫn đang đợi cô ngoài kia.”

Kỷ Miễn là kẻ thù không đội trời chung của Cầm Dịch Lâu. Gã là một tên cặn bã. Đợi đến khi Đường Tâm nhận ra và quay về, Cầm Dịch Lâu sẽ bỏ tôi để ở bên cô ấy. Sau đó, anh mới chợt nhận ra mình yêu tôi.

Cuộc sống anh đầy rẫy hình bóng của tôi. Kim chủ rơi khỏi thần đàn, gửi cả trái tim mình.

Một kiểu “truy thê địa ngục”, bi thương đến tận cùng.

Sau khi Đường Tâm rời đi, tôi tiếp tục hoàn thành vai diễn của mình. “Xin lỗi anh Cầm, tôi không nên chuốc say anh rồi lợi dụng lúc anh không cảnh giác. Cũng không nên định tìm cô Đường để nói rõ. Anh có thể đừng ném tôi ra biển sâu không? Tôi có thể lập tức biến mất, không quấy rầy anh nữa. Nếu anh không tin, tôi có thể viết cam kết.”

Đau lòng không? Phải đau lòng chứ.

Sau này khi ở bên Đường Tâm, tôi muốn mỗi đêm anh phải trằn trọc không ngủ được, nửa đêm tỉnh giấc phải tự mắng bản thân: “Tôi thật đáng chết!”

Cầm Dịch Lâu nhìn tôi, giọng đều đều: “Thì ra thế giới này không có cảnh sát nhỉ.”

3

“Em bỏ đi rồi, ba mẹ em phải làm sao?”

Tôi siết chặt tay, cười cay đắng: “Ba em nghiện rượu, lúc nào cũng đánh em. Mẹ em thì tái hôn, có gia đình mới. Nếu không nhờ anh cho em nơi ở, chắc em đã chết ở đâu đó trên đường rồi. Vậy nên, ở lại hay không cũng chẳng quan trọng.”

Cầm Dịch Lâu nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, vừa nghi hoặc, vừa buồn cười, nhưng nhiều hơn cả là bất lực.

Anh ôm tôi vào lòng, như thể đang bố thí. Nhưng tôi lại quen thuộc vòng tay này đến kỳ lạ, được kéo vào liền tự nhiên mà rúc vào trong.

“Thật không biết em đang nghĩ cái gì…”

Cầm Dịch Lâu thở dài. “Nhưng mà Diễm Diễm như thế này, cũng đáng yêu đấy.”

Tôi ở bệnh viện thêm vài ngày, đợi cho vết thương ngoài da lành hẳn. Sau khi về nhà, Cầm Dịch Lâu yêu cầu ngủ chung với tôi. Anh giải thích rất logic: “Em nói mình là chim hoàng yến của tôi. Chẳng lẽ chỉ bán nghệ không bán thân?”

Tôi thất vọng: “Nhưng anh luôn để em ngủ ở phòng khách, cũng không chịu bật đèn. Anh nói không muốn nhìn vào mắt em vì nó không giống với Đường Tâm.”

“Thì ra tôi cặn bã đến mức này cơ à…”

Lần đầu tiên, Cầm Dịch Lâu tự nhận thức được bản thân.

Tôi bị lột trần từng chút một, anh ta như lạnh lùng mở món quà nào đó.

Bị bế lên và đưa vào phòng tắm, anh ta thử nhiệt độ nước rồi đặt tôi xuống.

“Ngoan, tôi đi gọi một cuộc điện thoại.”

Anh ấy đi rất lâu. Khi tôi sửa soạn xong và ra ngoài, tôi nghe thấy anh gọi người bên đầu dây là “mẹ”, còn bắt được vài từ ngữ lẻ tẻ như “Diễm Diễm”, “diễn xuất”, “kích thích”, “về nước” và “chim hoàng yến”.

Cầm Dịch Lâu đang tìm cơ hội để cắt đứt hoàn toàn với tôi.

Tôi cương quyết muốn ngủ ở phòng khách, anh không phản đối. Nhưng vừa nằm xuống được năm phút, Cầm Dịch Lâu đã ôm gối mò sang. “Em bị bệnh, anh không yên tâm.”

Ồ, hóa ra đây là sự chăm sóc đặc biệt dành cho chim hoàng yến.

Anh ôm tôi từ phía sau, cắn nhẹ tai tôi thì thầm: “Anh và em chưa bao giờ ngủ tách giường. Anh thích nhìn rõ dáng vẻ của em. Anh không hiểu vì sao em chỉ nhớ mỗi chuyện này, nhưng…”

“Đợt sau anh sẽ ôm em từ phía trước, suốt cả quá trình.”

4

Bình thường thì anh rất lãng mạn, nhưng khi trên giường lại chỉ có mỗi chữ “lãng”. Đôi khi còn áp dụng mấy câu thoại chuẩn tổng tài: “Diễm Diễm, em còn nhớ chúng ta bên nhau được bao lâu rồi không? Hửm?”

Tôi bị hơi ấm từ cơ thể anh làm cho nóng bừng, cố gắng nhớ lại nghiêm túc.

Chỉ đến khi tôi thật sự sắp chết, anh mới chịu buông tha cho tôi.

Cầm Dịch Lâu đắp chăn lại cho tôi, ngón tay anh chạm vào bàn tay trái của tôi, lướt qua ngón áp út.

Đó là một chiếc nhẫn.

Nhẫn???

Tôi rút tay khỏi tay anh, sờ kỹ lại một lần nữa và nhận ra chiếc nhẫn vừa vặn, không lỏng cũng không chật.

Chắc trước đây nó bị rộng, nhưng do tôi béo lên nên giờ mới vừa.

Quả nhiên không phải đồ Đường Tâm bỏ đi. Đương nhiên, anh cũng chẳng đời nào tặng tôi.

“Chuyện thế này thì em nhớ kỹ. Còn những chuyện khác thì quên sạch sành sanh.”

Hôm sau, tôi cuối cùng cũng lấy lại được điện thoại từ anh. Vừa mở WeChat ra, toàn là mấy tin nhắn công việc, nhưng đặc biệt nổi bật là cuộc trò chuyện được ghim có tên “Sư huynh”.

Sau khi trả lời tin nhắn công việc, tôi bấm vào đoạn chat đã ghim.

Tôi và Cầm Dịch Lâu ngày nào cũng nhắn tin cho nhau.

Không có ai là người nói nhiều hơn, tin nhắn qua lại đều rất nghiêm túc, không chút hời hợt.

Có một khoảng thời gian trống lớn giữa các tin nhắn. Khi tôi cuộn ngược lại, đoạn chat rơi về thời đại học.

Anh: “Chúc mừng năm mới.”

Tôi: “Chúc mừng năm mới!”

Anh: “Ngày mai lớp chúng tôi có buổi tụ tập. Nghe nói em muốn học tiếp ngành này. Có muốn tham gia để nghe chia sẻ kinh nghiệm không?”

Tôi: “Nhưng em không quen anh hay bạn bè của anh. Đi có khi làm ảnh hưởng mọi người trò chuyện. Em không đi đâu, chúc mọi người chơi vui!”

Anh: “Vậy anh sẽ sắp xếp lại tài liệu, ghi chú và kinh nghiệm ôn thi rồi gửi cho em. Hy vọng sẽ có ích cho em.”

Anh: “Bây giờ chưa quen thì cũng không sao. Sau này nếu học chung ngành, chúng ta sẽ có nhiều thời gian để làm quen.”

Tôi chợt không phân biệt được crush là ai nữa.