Chương 7 - Chim Hoàng Yến Bỏ Trốn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi đúng là dư hơi mới hỏi han anh ta.

Nhưng đến tối.

Giang Hy Việt bỗng phá lệ gõ cửa nhà tôi.

Gò má anh ta ửng đỏ bất thường, tay cầm một chiếc nhiệt kế, giọng khàn khàn:

“Chu Tầm Thu, tôi bị sốt… trong nhà lại không có thuốc.”

“Cô có thể… chăm tôi một đêm được không?”

Thấy tôi không đáp, Giang Hy Việt mím môi.

“Một triệu.”

18.

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Giang Hy Việt, tôi bỗng nhớ lại lần anh đi công tác cùng tôi.

Chỉ khác là, lúc đó người bị sốt là tôi.

Hôm đó là đêm Giáng Sinh, tuyết bay trắng xóa ở Munich, phương tiện công cộng gần như tê liệt.

Chúng tôi đứng chờ hơn nửa tiếng ở quảng trường Marienplatz mà không bắt nổi chiếc taxi nào.

Thấy tôi sốt đến mơ mơ màng màng.

Giang Hy Việt không nói một lời, cõng tôi băng qua lớp tuyết dày.

Đường đá trong khu phố cổ vừa trơn vừa ướt.

Anh ta cứ thế cõng tôi đi gần một tiếng đồng hồ mới tìm được một phòng khám trực đêm.

Sau đó, tôi hạ sốt.

Còn chân anh ta thì vì dầm tuyết lâu quá mà bị tê cóng, đi cà nhắc mấy tuần liền.

Anh ta bình thường thích chơi thể thao mạo hiểm, trầy xước chấn thương là chuyện thường.

Nhưng chỉ lần đó… khiến tôi đau lòng đến mức như bị xé tim xé gan.

Tôi nằm bên giường anh, khóc không ngừng.

Giang Hy Việt thì lại dửng dưng, véo má tôi thành bánh bao rồi dỗ:

“Đồ ngốc Thu, nước mắt là ngọc trai đó, càng khóc càng giống con heo.”

“Nếu có ngày tôi thật sự bị què, không nuôi nổi cô nữa, thì nhớ lại hôm nay, đừng bỏ tôi mà chạy nhé.”

Không ngờ… lời đó lại ứng nghiệm.

Anh ta không què, nhưng tôi lại chạy thật.

…Đồ quạ đen.

Thôi được rồi, lần này khỏi cần lấy tiền anh ta.

Tôi thở dài, đỡ anh ta vào trong.

Phòng khách tối om, chỉ có đèn ngủ lờ mờ bên giường.

Tôi vừa định quay người rời đi.

Giang Hy Việt bỗng giữ lấy tay tôi.

“Cô đi đâu?”

“…Đừng đụng vào tôi, tôi về lấy thuốc.”

Tôi giật tay lại.

Anh ta khẽ nói:

“Chu Tầm Thu, cô có thể đừng hung dữ với tôi như vậy được không?”

“Tôi chỉ sợ cô… lại bỏ đi rồi không trở lại.”

Giang Hy Việt đột nhiên yếu đuối như thế, khiến tôi nhất thời không quen.

Tôi lạnh giọng đáp:

“Anh yên tâm, một triệu còn chưa chuyển cho tôi, tôi không đi đâu cả.”

Giang Hy Việt lại ho dữ dội.

Tôi lấy thuốc quay lại, nhìn anh ta ngoan ngoãn uống hết.

Anh tựa vào đầu giường, hàng mi dài in bóng lên khuôn mặt trắng bệch.

“Tôi trước kia là một ông chủ quá đáng lắm sao? Cô lúc nào cũng muốn rời xa tôi.”

Tôi khựng lại, trả lời rất cẩn thận:

“Thật ra cũng không quá tệ, anh trả tiền rất thoáng.

Chỉ là do quan điểm làm việc không hợp, nên chia tay trong hòa bình thôi.”

“Đã khác biệt về tam quan thì cũng chẳng cần phải miễn cưỡng bên nhau làm gì.”

Anh ta còn định hỏi tiếp, tôi đã nhanh chóng cắt lời.

Đứng dậy định vào bếp đun nước.

Trong bóng tối, tôi vô tình đá trúng mấy thùng giấy xếp ở góc tường.

Giang Hy Việt lập tức ngồi thẳng dậy, giọng căng thẳng:

“Đừng bật đèn!”

Nhưng đã quá muộn.

Phòng khách sáng đèn, tôi nhìn rõ dưới chân mình —

Vài thùng hàng đặt ngay ngắn.

Chính là mấy thùng hàng tôi dùng để gửi cho… anh mưa đêm.

Tôi từng sợ gói không chặt, nên đã tự tay quấn dây theo một cách đặc biệt.

Mà giờ, cách quấn đó — giống hệt nhau.

19.

Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt không tự chủ dừng lại trên cây cột giường bên kia.

Nãy giờ không để ý, giờ mới phát hiện — từ kiểu dáng, vị trí, đến khung cửa sổ bên cạnh…

Tất cả đều giống y như đúc bức ảnh mà “anh mưa đêm” từng gửi cho tôi.

Người mua đồ của tôi… hoàn toàn không phải ai xa lạ tên “Đêm mưa vợ bỏ nhà đi”.

Từ đầu đến cuối, chỉ có một người — Giang Hy Việt!

Tôi hít sâu một hơi.

Trong đầu lướt qua tất cả những chi tiết từng bị bỏ qua.

Từng dấu hiệu kỳ lạ, khi đặt cạnh thân phận thật của Giang Hy Việt…

Tất cả đều có thể lý giải.

Và tất cả đều chỉ về một kết luận duy nhất —

Anh ta chưa từng mất trí nhớ.

Thấy tôi im lặng.

Giang Hy Việt còn lo lắng hỏi, vẫn chưa nhận ra tôi đã khám phá ra bí mật của anh ta.

“Cô không sao chứ? Có đụng đau không?”

Anh ta vẫn đang diễn.

“Không sao,” tôi giả vờ như không có gì, bước vào bếp, “chắc tụt đường huyết thôi.”

Tôi làm bộ làm tịch bước vào bếp.

Nhưng trong lòng đã đầy ắp chán ghét.

Rõ ràng là không muốn kết hôn, lại còn giả mất trí. Tự miệng nói sẽ đính hôn với Minh Kỳ.

Tôi chẳng qua chỉ là một con chim hoàng yến nhỏ.

Anh không yêu tôi, thì cần gì phải cố tình trêu chọc tôi như vậy?

Cứ tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột thế này —

Cuối cùng, là muốn tôi quay lại làm… tiểu tam của anh sao?

Tôi đoán không ra.

Nhưng… thật sự rất ghê tởm.

Đợi đến khi Giang Hy Việt ngủ say.

Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.

Len lén bước ra sân, bấm một cuộc gọi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)