Chương 1 - Chiêu Trông Con Bí Ẩn
1
Khi đang lướt diễn đàn trong thành phố, một bài viết chợt thu hút ánh nhìn của tôi:
“Chồng và ông bà đều không có nhà, một mình trông con mệt quá, làm sao để hàng xóm ‘tự nhiên’ nhận trông giùm vài ngày đây? Con hàng xóm học chung lớp với con tôi. Xin mọi người cho chiêu độc!”
Một bình luận được nhiều lượt thích nhất phía dưới là:
“Cho con bạn canh đúng giờ ăn sang nhà bạn học chơi, mang theo bài tập. Trưa thì ở lại ăn cơm, chơi mệt thì ‘lỡ’ ngủ trên giường bạn. Tối cũng y vậy.”
Chủ bài viết lập tức thả tim và hào hứng phản hồi:
“Tuyệt chiêu, mai áp dụng liền!”
Lòng tôi chợt trùng xuống. Con trai hàng xóm, Tiểu Thao – con của chị hàng xóm Trương Vi – đã đúng một tuần liên tục đến nhà tôi đúng giờ ăn.
Tôi mở bài viết định vị – đúng là trong khu chung cư nhà tôi.
Một cơn giận bốc lên đầu. Tôi quay vào bếp, đem phần cơm và đồ ăn chuẩn bị dư đẩy lại vào tủ lạnh.
“Cốc cốc cốc!” – Tiếng gõ cửa quen thuộc vang lên. Giọng con trai tôi gọi:
“Mẹ ơi mở cửa, con với Tiểu Thao về rồi!”
Vừa bước vào, Tiểu Thao liếc bàn ăn, sắc mặt tối sầm lại, nhăn nhó nói:
“Không phải cháu nói rồi sao, cháu không ăn cánh gà đâu. Ngấy lắm.”
Nghĩ tới câu con tôi vừa kể lại: “Tiểu Thao nói đồ mẹ nấu không ngon,” tôi không khỏi trợn mắt.
“Ồ, con tôi thì thích ăn. Còn cháu thích gì thì về bảo bố mẹ nấu cho.”
Tiểu Thao bĩu môi không đáp. Con tôi rửa tay xong quay lại, vừa định ngồi xuống thì khựng lại:
“Mẹ ơi, sao chỉ có hai bát cơm?”
“Ừ,” tôi cầm đũa lên, “sau này nếu con muốn mời bạn về nhà ăn, mà không nói trước với mẹ, thì mẹ chỉ nấu đủ cho hai mẹ con. Muốn mời bạn thì chia phần của con cho bạn nhé.”
Mặt con tôi xị xuống. Nó lừ đừ bưng bát, múc hơn nửa phần cơm của mình, miễn cưỡng đổ sang bát Tiểu Thao.
Tôi giả như không để ý, tiếp tục gắp đồ ăn cho con – cánh gà, rau xanh hết đũa này tới đũa khác.
Tiểu Thao gẩy vài đũa cơm trắng, rồi dứt khoát đặt đũa xuống.
Ăn xong, nó không còn ngủ trưa ở nhà tôi nữa, mở cửa ra về, để lại câu nói cụt lủn:
“Cháu về nhà đây.”
Tiểu Thao vừa đi, con tôi vừa buồn bã nằm ngủ chưa được bao lâu, cửa đã bị gõ rầm rầm.
Mở cửa ra thì thấy ngay gương mặt Trương Vi đứng đó.
Chị ta cười gượng gạo, giọng nửa trách móc:
“Tiểu Lâm à, chiều nay Tiểu Thao về nhà khóc quá trời. Nó nói ở nhà em ăn không no. Sao em làm mẹ mà nhẫn tâm vậy? Trẻ con đang tuổi lớn, để nó đói là không được đâu.”
Tôi đứng chắn ở cửa, không hề có ý mời vào:
“Chị Trương à, Tiểu Thao cứ đúng giờ ăn sang, em không chuẩn bị trước thì thiếu cơm thiếu thức ăn là chuyện bình thường. Hơn nữa, nó nói không ăn cánh gà, món khác cũng không đụng đũa.”
Mắt Trương Vi trợn tròn:
“Làm dì mà nấu ăn cho con nít thì phải hỏi trước coi nó thích ăn gì chứ? Tiểu Thao nói nhà em nấu cánh gà ngấy lắm, nó chỉ thích sườn kho, giò heo hầm là được rồi. Lần sau nhớ nấu đúng khẩu vị nó nha.”
Tôi tức đến bật cười:
“Nhà em không phải nhà hàng. Tiếp bạn là chuyện tình cảm, không phải nghĩa vụ. Nhà chị thích ăn gì thì về nhà nấu.”
Trương Vi làm như không nghe thấy, thở dài, giọng lấp lửng đầy ‘thấu tình đạt lý’:
“Em nói vậy là xa cách rồi đó. Hàng xóm láng giềng với nhau, trẻ con ăn bữa cơm thì có sao đâu? Bình thường em cũng phải nấu ăn cho hai mẹ con mà, thêm nắm gạo, nửa củ cà rốt là xong ngay.”
Tới đây thì tôi không kiềm được nữa. Ngày nào tôi cũng đi làm, nấu cơm, kèm học cho Tiểu Vũ, mệt mỏi ê ẩm cả người.
Còn chị ta thì không muốn trông con, lại còn lên mạng hỏi chiêu để đẩy sang cho tôi.
“Chị Trương, em bận lắm rồi. Trông một đứa là quá đủ mệt, không rảnh làm nhà trẻ đâu. Con chị, chị tự lo đi.”
Tôi vừa dứt lời, đang định đóng cửa thì chị ta vội chặn ngay lại..
“Ôi dào, Tiểu Lâm à, em phải nghĩ thoáng lên một chút. Tiểu Thao có thể chơi với con em, em đỡ phải suốt ngày bận tâm trông nó, chẳng phải đỡ mệt hơn nhiều sao? Coi như Tiểu Thao đang ‘miễn phí’ giúp em trông con, em cho nó ăn mấy bữa cơm thì cũng là điều nên làm chứ? Đây gọi là cùng có lợi! Đôi bên cùng thắng! Hiểu chưa?”
Tôi còn chưa kịp phản bác, chị ta đã lại tiếp lời, giọng đầy dạy dỗ:
“Tiểu Lâm à, không phải chị nói nặng nhẹ gì em đâu, nhưng em có phải đang túng thiếu lắm không? Tiểu Thao ăn mấy miếng cơm nhà em mà em cũng tiếc? Làm mẹ đơn thân đúng là vất vả, chi phí nuôi con lớn thật, nhưng cũng không đến mức phải keo kiệt từng miếng cơm như vậy chứ? Chẳng lẽ…”
Giọng chị ta cố tình kéo dài, rồi hạ thấp xuống:
“Chẳng lẽ em mắc nợ bên ngoài? Hay là đang âm thầm tích cóp làm chuyện gì lớn?”