Chương 6 - Chiêu Tà Thuật Mượn Trí
Khóe môi tôi khẽ nhếch lên, tôi gõ trả lời.
“Được.”
Trong cuốn sổ tay mà Tề Dung để lại, có một dòng tôi nhớ rõ.
Mượn trí chỉ có thể giữa hai người — một kẻ mượn, một kẻ bị mượn. Nếu có hai người cùng mượn trí của một người, thì sẽ phạm cấm, và tà thuật sẽ phản phệ.
Tôi không biết sự phản phệ ấy sẽ rơi vào kẻ mượn trí hay người bị mượn.
Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.
Tôi chỉ có thể đánh cược.
Một tháng trước kỳ thi đại học, mẹ tôi đột nhiên “đổi tính”.
Bà bắt đầu bồi bổ cho tôi chưa từng có.
Bình thường, chỉ cần tôi gắp miếng thịt hay đồ ăn có dầu mỡ, là bà sẽ trợn mắt, mỉa mai.
“Mày tưởng mình là ăn mày chắc? Ăn, ăn, ăn — sao không ăn cho chết đi luôn đi?”
Thế nên tôi chỉ dám gắp mấy món rau luộc ở góc gần mình nhất.
Nhưng hôm nay, bà gắp hẳn mấy miếng thịt kho bóng mỡ, bỏ vào bát tôi, giọng dịu dàng lạ lùng.
“Ăn đi, ăn nhiều vào. Bổ cho người, bổ cho não. Tương lai anh con còn phải nhờ vào con đó. Con là em ruột nó, mai sau anh con thành đạt, chắc chắn sẽ không quên ơn con đâu.”
Tôi vừa cúi đầu ăn cơm, vừa cảm thấy tim mình lạnh ngắt.
Tôi biết rõ, sự “quan tâm” này chẳng phải vì bà thương tôi hay xót cho thân thể gầy yếu của tôi, mà chỉ vì điểm số của anh tôi.
Trong khi bà mỉm cười chan hòa, tôi lại lạnh lẽo nhìn bà, lòng chỉ dâng lên một câu hỏi.
“Khi con trai bà bị phản phệ, khi giấc mơ Thanh Bắc bà luôn khoe khoang tan nát, liệu gương mặt bà sẽ biến thành dáng vẻ gì?”
8
Ngày thi đại học, Tề Trạch nhắn tin cho tôi từ rất sớm.
Cậu ta nói, nếu sau này đỗ thủ khoa, sẽ không quên ơn tôi.
Không quên ơn tôi?
Phải nói là sẽ không bỏ qua cho tôi mới đúng.
Cậu ta và anh tôi, bản chất chẳng khác nhau là mấy.
Đều là loại người cực kỳ ích kỷ, vì muốn leo lên cao mà không ngại hy sinh tất cả những gì có thể lợi dụng.
Mẹ tôi đưa tôi theo đến điểm thi để “đưa tiễn” anh.
Anh tôi đứng trước cổng trường, vẻ mặt bình thản, thong dong.
Dù gì nghi lễ mượn trí đã hoàn tất, trong lòng anh ta hẳn nghĩ kỳ thi này chỉ là một thủ tục.
Mẹ thì căng thẳng hơn nhiều.
“Thẻ dự thi mang chưa? Bút chì 2B đâu? Rồi thước, tẩy…?”
Anh cau mày, không kiên nhẫn cắt lời:
“Đủ rồi, mẹ đừng lải nhải nữa. Con mang hết rồi.”
“Mẹ lo gì chứ? Đây đâu phải lần đầu con thi lớn.”
Mẹ cười gượng hai tiếng, giọng mềm lại:
“Ờ, mẹ chỉ lo thôi mà. Dù sao đây là thi đại học, khác với mấy kỳ thi trước đấy.”
Tôi đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn hai mẹ con họ thân mật nói cười.
Trong lòng tôi chỉ dâng lên một nỗi bồn chồn khó tả.
Bàn tay buông thõng bên người khẽ siết lại, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Nếu như cách của Tề Dung sai…
Hôm nay, có lẽ tôi sẽ không còn đường sống.
Tiếng chuông báo vang lên, từng nhóm thí sinh lần lượt bước vào trường thi.
Chẳng bao lâu sau khi kỳ thi bắt đầu, khi tôi đang hồi hộp chờ đợi, một cơn choáng váng đột ngột ập tới.
Đầu óc tôi quay cuồng, mắt tối sầm, tôi lảo đảo lùi lại mấy bước.
Đầu tôi như bị ai đập mạnh, đau âm ỉ, nặng nề như có hàng trăm tiếng trống gõ trong hộp sọ.
Giây tiếp theo, tôi ngã vật xuống đất, toàn thân mềm oặt như bùn.
Đây… đây chẳng phải là phản ứng sau khi bị mượn trí sao?
Chẳng lẽ Tề Dung đã lừa tôi?
9
Hơi thở của tôi ngày càng gấp gáp, tiếng ù ù trong đầu vang lên đến mức tưởng như não sắp nổ tung.
Trước khi mất đi ý thức, hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy là khuôn mặt hoảng sợ, kinh hãi của mẹ.
Khi tỉnh lại, tôi đang nằm trong một phòng khám gần điểm thi, cùng mấy phụ huynh bị say nắng.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ — 12 giờ 37.
Buổi thi đầu tiên đã kết thúc, nhưng mẹ tôi lại không thấy đâu.
Chẳng lẽ bà đi ăn mừng với anh tôi rồi sao?
Bác sĩ phòng khám nói với tôi:
“Lúc nãy mẹ cô đi bệnh viện rồi, bảo cô tỉnh thì tự qua đó.”
Tôi giật mình, hấp tấp hỏi:
“Bệnh viện? Mẹ tôi bị sao à?”
Bác sĩ lắc đầu:
“Không phải, nghe nói có mấy thí sinh bị ngất giữa giờ thi, được đưa vào bệnh viện. Có lẽ bà ấy đến đó trông người thân thôi.”
Vài thí sinh? Bị ngất giữa giờ thi?
Tim tôi đập loạn, vội vàng bắt xe đến bệnh viện.
Quả nhiên, ở đó có cả Tề Trạch và anh tôi — cả hai đều đang trong tình trạng hôn mê, ý thức mơ hồ.
Bác sĩ lắc đầu nói:
“Đã làm đủ mọi xét nghiệm rồi, không phát hiện bệnh lý gì nghiêm trọng. Có thể chỉ là tụt đường huyết, nghỉ ngơi một chút là ổn.”
Mẹ tôi túm lấy tay áo bác sĩ, gào lên:
“Không thể nào! Con trai tôi sáng nay ăn sáng tôi nấu mà! Sao có thể tụt đường huyết được?”
Bác sĩ bị bà quấn chặt, đành nhẹ giọng khuyên:
“Vậy chờ thêm đi, để bệnh nhân tỉnh rồi hẵng xem sao.”
Anh tôi tỉnh lại vào buổi tối.
Vừa mở mắt, anh ta liền hét lên thảm thiết, sau đó lao khỏi giường, túm lấy y tá rồi gào gọi mẹ.
Y tá sợ chết khiếp, mẹ tôi cũng ngẩn người.