Chương 1 - Chiêu Đệ và Cuộc Sống Đầy Nước Mắt
Bảy năm trước, mẹ tôi bị ông ngoại bán cho bố với giá chỉ bằng nửa con lợn.
Bảy năm sau, vì mẹ không sinh được con trai, bố cũng không cần bà nữa.
Trong phiên tòa ly hôn, cô thẩm phán hỏi tôi muốn theo bố hay theo mẹ.
Bố nhổ nước bọt vào tôi, mặt đầy chán ghét:
“Ông đây mới không cần cái đồ sao chổi như mày!”
Mẹ thì khóc run rẩy, vẫn mở rộng vòng tay:
“Lại đây với mẹ, mẹ đưa con đi…”
Ai cũng mong tôi chọn mẹ.
Nhưng tôi lại giấu đi vết bầm tím trên cánh tay do bố đánh, khóc lớn:
“Con muốn theo bố! Bố, đưa con về nhà, Chiêu Đệ muốn về nhà!”
01
Tôi vừa dứt lời, mẹ bỗng ngừng khóc.
Bà ngây người nhìn tôi, trong mắt toàn là kinh hoàng và đau xót.
Tôi cúi đầu, nước mắt rưng rưng nhưng không dám rơi xuống.
Tôi sợ nếu rơi một giọt thôi, tôi sẽ không kìm nổi mà chạy theo mẹ.
Nhưng tôi không thể.
Đêm hôm trước, bố uống rượu say, túm cổ áo tôi, gào với mẹ:
“Nếu mày dám nói tao bạo hành mày trước tòa, tao sẽ giết con tiện nhân này.”
“Mày muốn có nó, thì cút khỏi nhà tay trắng!”
Tôi không hiểu “tay trắng” nghĩa là gì.
Nhưng tôi hiểu, không có tiền thì sẽ sống khổ sở thế nào.
Giống như những vết thương trên người mẹ vì không có tiền chữa, lần nào bị đánh cũng để lại sẹo.
Tôi quay sang thẩm phán, quỳ xuống dập đầu, van xin:
“Cô ơi, Chiêu Đệ muốn theo bố, con muốn bố…”
Căn phòng im phăng phắc.
Tôi lén nhìn mẹ, trong mắt bà giống như ngọn nến chập chờn giữa đêm tối.
Một cơn gió thoảng qua liền tắt ngấm.
Rất lâu sau, tôi mới nghe bà nói.
Giọng nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng từng chữ:
“Thẩm phán, tôi… cũng không cần nó nữa.”
02
Cuối cùng, tòa xử cho tôi theo bố.
Ông kéo tay tôi đi, ngón tay siết đúng chỗ vết thương, đau đến mức tôi nhăn mặt.
Mẹ đứng ở cổng tòa án chờ xe buýt, gió thổi rối tung mái tóc.
Tôi quay đầu nhìn lén, nhưng đến khi mẹ lên xe, bà cũng không nhìn tôi lần nào.
Khi xe buýt chạy đi, một chiếc áo bông hoa bị ném ra ngoài cửa sổ, rơi ngay dưới chân tôi.
Đó là chiếc áo mẹ làm cho tôi năm ngoái, nhồi đầy bông, mặc vào rất ấm.
Tôi vội vàng nhặt lên, ôm chặt chiếc áo nhìn chiếc xe càng lúc càng xa.
Cuối cùng, cả xe buýt và mẹ đều biến thành một chấm nhỏ, rồi biến mất.
Bố quay lại, vung tay tát tôi một cái, tai tôi ù đi.
“Nhặt cái gì mà nhặt! Đồ sao chổi, không chết rét đi cho rồi!”
Cái tát này so với những lần trước chẳng là gì, nhưng tôi vẫn đau đến bật khóc.
Tôi úp mặt vào chiếc áo bông, nước mắt thấm ướt, như vẫn còn mùi hương của mẹ.
Thoang thoảng, ấm áp.
Tôi nghĩ: tôi tên là Chiêu Đệ, không có họ.
Bà nội nói họ “Vương” cao quý, một đứa sao chổi như tôi không xứng.
Mẹ trước kia cũng không có tên, trong làng mọi người chỉ gọi bà là “mẹ của Chiêu Đệ”.
Nhưng từ hôm nay, bà đã có rồi.
Bà tên là Thẩm Thu Cúc.
03
Bố đưa tôi về nhà.
Vừa đẩy cửa ra, bà nội đã lao tới, chống nạnh mắng tôi, rồi mắng cả bố:
“mày điên rồi à? Mang cái đồ sao chổi này về làm gì! Chưa đủ loạn chắc?”
Bố rít một hơi thuốc lào:
“Ông đây mà không mang nó về thì tòa đã tống ông vào tù rồi!”
“Con tiện này, bình thường sao không thấy mày gọi ông là bố?”
Trong lòng còn tức giận, bố lại đá tôi một cái ngã nhào xuống đất.