Chương 8 - Chiến Trường Tình Yêu
8
Điện thoại reo lên, là tin nhắn mới trong WeChat.
Văn Kỳ: 【Chiều mai viện có trận bóng rổ, tôi với Lục Diễn đều thi đấu. Cô có muốn dắt bạn thân đi xem không?】
Ban đầu tôi định trả lời “không đi”.
Ngón tay treo lơ lửng trên bàn phím một lúc lâu, cuối cùng vẫn như bị ma xui quỷ khiến, gõ ra một chữ khác.
【Đi.】
Chiều hôm sau, tôi và Thư Diểu đến nhà thi đấu sớm.
Trên khán đài đã đông nghịt người, gần như toàn bộ là con gái, và ánh mắt họ gần như đều đổ dồn về phía bóng dáng mặc áo số 8 trên sân.
Thư Diểu và Lục Diễn vừa trở thành một đôi, đang dính như sam thì thầm to nhỏ.
Tôi ngồi một mình ở cạnh, ánh mắt vô thức cũng dừng lại nơi người đàn ông đang khởi động.
Hôm nay anh mặc áo đấu đen, bắp tay lộ ra đường nét rõ ràng, tóc mái bị mồ hôi thấm ướt, càng tăng thêm vẻ ngang tàng đậm chất trai trẻ.
Anh ấy thật sự… biết tôi sao?
Tôi cố moi lại mọi mối quan hệ từ lúc nhập học đến giờ, có thể khẳng định 100% rằng, trước “liên minh quân sư” này, tôi chưa từng tiếp xúc với ai tên Văn Kỳ.
Không nhịn được nữa, tôi chen lời vào giữa cuộc thì thầm của hai người kia.
“Lục Diễn, tôi hỏi cái này, Văn Kỳ… trước đây có quen tôi không?”
“Hả? Không biết nha chị Vãn, chắc là không đâu? Hay là để tôi gọi ảnh tới, chị hỏi trực tiếp cho tiện?”
Chưa kịp ngăn lại, cái tên ngốc kia đã quay đầu lại, rống lên giữa sân:
“Anh Văn ơi! Lại đây chút! Chị Sầm Vãn có chuyện muốn hỏi anh!”
Tiếng hô đầy khí thế, vang vọng cả sân đấu.
Tôi cảm thấy mọi ánh mắt trong phòng thể thao đều đổ dồn về phía mình.
Tôi chỉ muốn chui xuống đất trốn cho rồi.
Văn Kỳ hiển nhiên cũng nghe thấy.
Anh tiện tay ném quả bóng cho đồng đội, sau đó sải bước đi về phía tôi.
Đứng sau hàng rào bảo vệ, anh hơi ngước nhìn tôi – kẻ đang xấu hổ đến mức muốn biến mất – trong mắt còn mang theo nụ cười như có như không.
“Tìm tôi có việc gì?”
Bên cạnh Lục Diễn đã vội vàng đáp thay: “Chị ấy hỏi tôi, trước đây anh có biết chị ấy không.”
“…”
Tôi muốn bóp chết tên ngốc này quá!
Nghe vậy, khóe môi Văn Kỳ càng cong lên rõ rệt.
Anh nhìn tôi không chớp mắt, ung dung trả lời:
“Biết chứ.”
Tôi như bị điện giật, tay nắm hàng rào siết chặt hơn.
Quả nhiên là biết.
“Biết… biết từ đâu?” – Giọng tôi run rẩy.
Văn Kỳ đưa tay, khẽ gỡ từng ngón tay đang bấu chặt của tôi ra qua lớp lưới thép.
Sau đó, anh cúi người xuống, mùi nắng và mồ hôi sạch sẽ phả vào mặt tôi.
Ngay dưới hàng trăm ánh nhìn, anh dùng giọng chỉ đủ hai chúng tôi nghe rõ, thì thầm:
“Lễ khai giảng năm nhất, cổng tây trường mình, nhà vệ sinh nữ.”
Ký ức của tôi lập tức bị kéo về hơn một năm trước.
Năm nhất vừa nhập học, tôi được giao nhiệm vụ phát biểu đại diện tân sinh viên trong lễ khai giảng.
Vì hôm đó rất quan trọng, tôi cố tình đầu tư mua một chiếc váy lụa trắng mộng mơ cực kỳ tiên khí.
Hôm diễn ra lễ, tôi đang đợi đến lượt ở hậu trường, vì uống quá nhiều nước nên bất chợt mắc tiểu.
Cách giờ lên sân khấu còn nửa tiếng, tôi chào giáo viên xong liền chạy qua nhà vệ sinh ở cổng tây – nơi ít người nhất.
Không ngờ, vừa giải quyết xong thì ống nước trong phòng “rầm” một cái nổ tung.
Tôi bị nước tạt ướt từ đầu tới chân.
Chiếc váy lụa trắng dính sát vào người, cực kỳ nhếch nhác, thậm chí lờ mờ có thể thấy đồ lót bên trong.
Điện thoại để ở hậu trường, tôi bị mắc kẹt trong căn phòng nhỏ ấy, kêu trời trời không thấu.
Lúc tôi sắp khóc đến nơi thì nghe tiếng bước chân lững thững ngoài hành lang, dường như đi về phía nhà vệ sinh nam bên cạnh.
Như nắm được cọng rơm cứu mạng, tôi lập tức hét to:
“Bạn ơi! Bạn ơi đợi chút!”
Tiếng bước chân dừng lại.
“Bạn ơi, tôi ở nhà vệ sinh nữ, ống nước bị bể, tôi không ra được, bạn có thể… có thể giúp tôi kiếm áo khoác hay đồ gì đó che người không?”
Người ngoài cửa im lặng mấy giây, rồi giọng nam lười biếng, mát lạnh vang lên:
“Phòng nào?”
“Từ cửa đếm vào phòng thứ ba! Làm phiền bạn nha!”
“Ừm.”
Rồi tôi nghe thấy tiếng bước chân đi thẳng vào trong.
Tôi sững sờ tại chỗ.
Anh ơi, tôi bảo đi tìm áo, không phải bảo anh vào luôn đâu!
Cộc cộc.
Cửa phòng tôi bị gõ hai cái.
“Lười tìm rồi, mở cửa ra, dùng tạm của tôi đi.” – Giọng anh vẫn lười nhác như cũ – “Áo khoác với mũ, chắc đủ che.”
Tôi do dự một lát, vẫn khẽ mở hé cửa.
Một bàn tay vươn vào, xương tay rõ nét, đẹp mê hồn. Trên tay là một chiếc áo hoodie đen và chiếc mũ lưỡi trai cùng màu.
“Cảm ơn bạn nhiều lắm! Bạn tốt quá! Chúc bạn ra đường nhặt được tiền, thi không rớt môn, năm nào cũng được học bổng quốc gia!” – Tôi líu cả lưỡi mà cảm ơn.
Người ngoài khẽ bật cười, không nói gì.