Chương 3 - Chiến Lược Đánh Bại Bác Sĩ Đẹp Trai

Vì trên màn hình máy tính bảng của tôi — một màn hình to đùng, đủ cho mắt chó siêu cấp của bạn cùng phòng soi rõ — hiện ra thông báo “Cố Hoài Thanh đã chấp nhận lời mời kết bạn”.

Tên WeChat của anh ấy chính là tên thật, vậy mà lúc quét mã tôi lại chẳng để ý gì.

Tôi cười gượng gạo, nhìn thẳng vào ánh mắt sắc như dao của bạn cùng phòng, vội vàng nói: “Hôm nay tớ vào văn phòng, tiện tay giúp ảnh sắp xếp tài liệu nên mới kết bạn ấy mà.”

Bạn cùng phòng rõ là không tin, cái mũi thính như chó săn lập tức đánh hơi thấy mùi drama: “Thật không đó?”

Tôi giơ ba ngón tay lên trời thề thốt, còn chưa kịp nói xong chữ “thật”… thì tin nhắn từ Cố Hoài Thanh lại tiếp tục bật lên.

“Chiều mai đến nhà tôi.”

“Địa chỉ là số 26, khu Hồ Tâm Viên.”

Bạn cùng phòng: !!!!??

(4)

Tôi tê liệt luôn rồi…

Cái tin nhắn kia, tôi và Cố Hoài Thanh đều hiểu rõ ý nghĩa trong đó. Chỉ khổ nỗi bạn cùng phòng tôi lại không biết, thế là mọi chuyện bắt đầu trượt đi theo một hướng… vô cùng nực cười.

Tôi suýt quỳ xuống van xin bạn cùng phòng, đành phải thú nhận toàn bộ màn thao tác đi vào lòng đất mấy hôm trước.

Cô ấy nghe xong thì cười đến suýt nghẹt thở, vừa thở không ra hơi vừa nói: “Cậu đúng là nhân tài đó Nam Nam, hơn hai chục bệnh mà cũng ráng bám theo một người để ‘vặt lông dê’! Ít nhất cũng phải đổi đối tượng chứ!”

Tôi khóc không ra nước mắt — cậu tưởng tôi không muốn à?

Tiền khám của anh ấy đắt muốn chết, đúng là nghèo khiến tôi ngu người.

Giải thích xong, tôi lập tức rơi vào trạng thái hoang mang — ngày mai tôi phải đến nhà Cố Hoài Thanh để học bù!

Cảm giác vô cùng rối ren, vì thật sự… quá ngại luôn ấy.

Bạn cùng phòng thì ra sức an ủi, bảo chắc chắn bác sĩ Cố sẽ không để tâm đâu, còn dặn tôi nếu có cơ hội thì phải lén chụp mấy tấm ảnh đẹp trai của anh ấy mang về.

Tôi từ chối cái rụp — cái đó tính phí riêng đấy nha.

Nhưng bạn cùng phòng hứa sẽ giữ bí mật, nên tôi đành ôm lấy trọng trách nặng nề mà lên đường đi học bù.

Khu Hồ Tâm Viên thì lại ở tít trong hẻm, hầu như chẳng có một bóng người. Tôi lòng vòng mãi mới tìm được đúng địa chỉ, đứng ngoài cửa run cầm cập mà vẫn chưa dám gõ, thì… cửa bỗng mở ra, luồng gió ấm bên trong lập tức ùa tới.

Cố Hoài Thanh mặc đồ ở nhà, trông còn dịu dàng hơn cả hôm trước.

Tôi vừa định nói gì đó, thì anh ấy đã mở lời trước: “Vào đi, ngoài trời lạnh lắm.”

Lúc đó tôi mới chậm chạp bước theo vào nhà.

Phong cách trang trí trong nhà anh ấy hoàn toàn không giống với người đàn ông dịu dàng kia. Tôi vẫn nghĩ anh ấy sẽ dùng tông màu ấm áp, không ngờ toàn bộ không gian lại chỉ toàn trắng – đen – xám, lạnh đến mức khiến tôi cảm thấy còn lạnh hơn cả ngoài trời.

“Em sợ tôi đến vậy sao?”

Anh bỗng hỏi.

Tôi quay đầu lại hơi chậm nhịp: “Hả?”

Anh cười, đưa cho tôi một cốc nước nóng: “Trời lạnh vậy mà đứng ngoài chịu lạnh chứ không chịu gõ cửa.”

Cốc nước truyền hơi ấm từ đầu ngón tay đến khắp cơ thể, tôi mới thấy ấm lên, bối rối đáp: “Em thấy chưa tới giờ, ngại làm phiền anh ạ.”

Khóe môi Cố Hoài Thanh cong cong: “Thế mà lúc lên mạng giả bệnh hỏi tôi bài thì… lại chẳng thấy ngại gì nhỉ?”

Cứu tôi với!!!

Người thì chết từ hai hôm trước, còn tro cốt thì hôm nay mới được rải!

Tôi chắp tay đưa lên quá đầu, rất thành khẩn: “Bác sĩ Cố, em xin tha!”

Anh bị hành động của tôi chọc cười, nhưng chưa cười được bao lâu thì đột nhiên quay người đi và bắt đầu ho.

m thanh không to, nhưng là kiểu ho nghẹn, nén xuống, khiến người ta nghe mà khó chịu.

Tôi vội cầm cốc nước trên bàn đưa cho anh.

Anh xua tay, tự mình bình ổn rất lâu, đến khi khôi phục lại được thì gương mặt đã ửng đỏ.

Rõ ràng không muốn uống, nhưng vì sợ tôi ngại nên vẫn nhận lấy cốc nước, khẽ nói: “Cảm ơn.”

Ngón tay anh lướt qua tay tôi, lạnh buốt.

Nhà thì ấm thế mà người lại lạnh đến vậy.

Tôi bất giác lại nghĩ đến vết sẹo kia, và chiếc máy trợ thính bên tai anh.

“Chúng ta bắt đầu nhé, vào phòng làm việc được không?”

Tôi gật đầu lia lịa, theo phản xạ muốn đỡ anh.

Vừa chạm vào tay áo anh, anh liền nhướng mày nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào tay tôi đang nắm lấy ống tay áo hoodie của anh.

Tôi giật mình, suýt đập đầu vô tường cho xong. Tôi cứ nghĩ Cố Hoài Thanh yếu ớt, nhưng thật ra người ta là đàn ông trưởng thành, một đấm có khi bay tôi luôn ấy chứ…

Tay tôi bắt đầu nóng bừng, buông cũng không được, giữ cũng không xong.

Đang lúc tôi loay hoay không biết làm sao, thì Cố Hoài Thanh chẳng nói gì nữa, để mặc tôi đỡ anh vào phòng làm việc.

(5)

Trong lúc anh ấy giảng bài, chẳng có chuyện gì đặc biệt xảy ra cả.

Tôi cứ tưởng người như anh, nhìn ngoài thì hài hước vui tính, dạy học chắc cũng thú vị hơn ai hết.

Không ngờ lại… còn nhạt hơn cả tiết của ba tôi.

Giọng giảng bài của Cố Hoài Thanh chẳng có chút lên xuống, đều đều như nước chảy, khiến người ta muốn ngủ gật.

Ngay cả khuôn mặt điển trai kia cũng không thể cứu vãn nổi đôi mắt ngày càng sụp xuống của tôi.

Khi tôi sắp bị dỗ ngủ đến lần thứ n thì…

Cố Hoài Thanh gõ bàn.

“Bạn Hứa, em lại ngủ gật nữa rồi.”

Tôi mơ màng tỉnh dậy, tự tát vào mặt mình mấy cái, nhưng vẫn buồn ngủ vô cùng, đành đưa tay ra trước mặt anh:

“Bác sĩ Cố, anh nhéo em một cái đi, em tự nhéo không thấy đau, mà đau thì mới tỉnh được.”

Anh cúi đầu nhìn cánh tay đầy vết nhéo của tôi một lúc lâu, thở dài:

“Đổi cách khác đi.”

Mí mắt tôi vẫn đang vật lộn để không sập xuống, vô thức nói: “Hay là anh kể chuyện cho em nghe đi.”

Anh có vẻ hơi bất ngờ, hỏi lại: “Em muốn nghe gì?”

Chính câu hỏi đó khiến tôi bỗng tỉnh táo hẳn.

Tôi muốn nghe chuyện của anh.

Muốn biết vì sao ánh mắt anh luôn u buồn, muốn biết lý do vì sao sức khỏe anh yếu đến vậy.

Dù tôi không nói ra, nhưng ánh mắt lại cứ dính chặt vào vết sẹo dữ tợn trên tay anh.

“Muốn nghe cái này à?”

Anh giơ tay phải lên, chỉ vào vết sẹo trên mu bàn tay.

Tôi gật đầu.

Cố Hoài Thanh khẽ cười đầy đắc ý: “Học xong hết hôm nay đã, rồi tôi kể.”

Tôi: …

Thật biết cách dạy dỗ người khác đấy!

Không còn cách nào khác, vì muốn nghe chuyện nên tôi buộc mình phải tỉnh táo học đến cùng.

Cuối cùng cũng học xong hết, tôi hào hứng, mắt sáng rỡ nhìn anh, định nhắc anh kể chuyện thì…

Chuông báo thức vang lên.

Hai tiếng rưỡi sao mà trôi nhanh thế?!

Chắc mặt tôi lúc đó đơ quá, đến mức anh cũng không nhịn được mà bật cười:

“Bạn Hứa, xem ra lần sau em phải học nhanh hơn rồi.”

Tôi muốn dùng ánh mắt giết chết anh, nhưng lại không dám.

Vì chuyện của anh, lần nào học tôi cũng cắm đầu cắm cổ học cho xong. Nhưng trớ trêu thay, lần nào học xong cũng đúng lúc… tan học.

Tôi học càng nhanh, thì anh kể càng nhiều, mà mỗi lần cũng chỉ vừa vặn hết giờ.

Mỗi khi tôi hỏi, anh lại giả vờ chơi xấu, để lộ nụ cười nham nhở trêu người — cực kỳ sinh động.

Tôi có lý do nghi ngờ anh đang CPU cái lịch học của tôi.

Nhưng tôi lại chẳng nỡ trách anh, thậm chí còn bắt đầu mong chờ từng buổi học bù mỗi ngày.

(6)

Giờ thì tôi và Cố Hoài Thanh đã khá thân, hiểu tính nhau, nên không còn như trước — cứ đứng trước cửa nhà anh không dám vào.

Nhưng lần này khi tôi nhấn chuông, anh lại không ra mở cửa.

Tôi nhìn đồng hồ — đúng giờ mà.

Tôi thử nhấn chuông vài lần nữa, bắt đầu cảm thấy lo.

Tôi cứ có cảm giác rằng, một người như Cố Hoài Thanh, sống xa rời thế giới thế này, sẽ vỡ vụn bất cứ lúc nào.

Gió ngoài trời thổi mãi, tôi đứng đó run lẩy bẩy, nhưng vẫn kiên trì gõ cửa, đầu thì lởn vởn những tình huống xấu nhất.

Đến khi đôi tay tê cóng vì lạnh, tôi mới nhớ ra gọi điện cho anh, nhưng điện thoại lại không ai bắt máy.

Tôi bắt đầu hoảng, định gọi cho ba tôi, nhưng tay tôi lạnh quá, cứng đờ hết cả, cầm điện thoại không nổi, lỡ tay làm rơi luôn.

Nhà anh lại thuộc dạng nhà đơn lập, điện thoại lăn theo bậc cầu thang xuống dưới. Khi tôi nhặt lên được, thì máy đã sập nguồn hoàn toàn.

Xui xẻo thay, có lẽ vì đứng ngoài trời quá lâu, bệnh viêm mũi dị ứng của tôi lại tái phát.

Tôi hắt hơi đến nỗi không mở nổi mắt, vừa cố gắng gõ cửa, vừa loay hoay khởi động lại điện thoại.

Khi muốn xì mũi, tôi mới phát hiện trong túi chẳng còn tờ khăn giấy nào.

Chết tiệt!

Tôi tức quá, đá mạnh vào tường một cái, hoàn toàn không biết mình nên làm gì.

Không điện thoại, không người, không giấy, tôi chỉ có thể chống gió đi vòng quanh tìm tiệm nhỏ nào đó để mượn điện thoại.

Nhưng khu này quá hẻo lánh, ngay cả ga tàu điện ngầm cũng cách rất xa.

Tôi đi lòng vòng một hồi, không thấy lấy một bóng người, đành quay về trước cửa nhà anh.

Tôi co người lại trong một góc, cố gắng giữ ấm một chút, vừa run vừa tự an ủi mình rằng chắc anh ấy không sao đâu, có lẽ chỉ quên buổi học thôi mà.

Không biết đã ngồi chờ bao lâu, đến mức tôi tưởng mình sắp mất cảm giác rồi thì… cửa cuối cùng cũng mở ra, ánh đèn ấm áp từ trong nhà rọi thẳng lên người tôi.

“Nam Nam?”

Có người gọi tên tôi trong lo lắng.

Tôi nheo mắt nhìn một lúc mới xác định được — chính là Cố Hoài Thanh.

Thấy anh mặc bộ đồ ở nhà quen thuộc, đứng trước mặt tôi, vành mắt tôi bỗng đỏ hoe.

Không nghĩ ngợi gì nữa, tôi quỳ xuống đất, nhào vào ôm anh, cuối cùng không nhịn được bật khóc:

“Anh dọa chết em rồi… anh thật sự dọa chết em rồi…”

“Em sợ lắm, cứ tưởng anh xảy ra chuyện…”

Tất cả những chuyện xui xẻo hôm nay bỗng dồn lại một lúc, biến thành sự tủi thân, như dòng nước lũ trút hết lên người Cố Hoài Thanh.

Tôi nói không theo trình tự gì, chỉ lặp đi lặp lại: “Chỉ cần anh không sao là được…”

Anh vẫn im lặng, chỉ lặng lẽ vòng tay ôm lấy tôi, ngồi xuống đất cùng tôi trong gió lạnh, để mặc tôi khóc như trút.

Đến khi tôi khóc mệt rồi, anh cũng không hề chê bẩn, dùng tay áo mình lau nước mắt cho tôi, trong mắt là nỗi đau và xót xa mà tôi không hiểu được.

“Xin lỗi em, Nam Nam, anh…”

Tôi vốn đã ngừng khóc, nhưng vừa nghe anh nói, nước mắt lại muốn trào ra. Tôi vội ngắt lời, nấc nghẹn:

“Không sao mà, thật sự không sao đâu.”

“Anh có thể quên em, quên buổi học hôm nay.”

“Chỉ cần anh không sao… anh không sao là tốt rồi.”

Nghe xong, lời giải thích của Cố Hoài Thanh như nghẹn lại trong cổ họng, anh im bặt, chỉ nhìn tôi rất lâu, rồi bất ngờ kéo tôi vào lòng.

Đọc tiếp