Chương 2 - Chiếc Xe Cưới Đồ Chơi
Tưởng Việt lập tức đổi sắc mặt.
“Triệu Thanh Thanh, chỉ vì một cái xe mà em định vứt bỏ tình cảm bốn năm của chúng ta sao?”
“Em rõ ràng biết nhà anh vì ủng hộ anh khởi nghiệp mà phải thắt lưng buộc bụng, làm gì có tiền dư! Chẳng lẽ bao nhiêu lần em nói muốn lấy anh đều là nói chơi?”
Khuôn mặt anh ta đầy vẻ phẫn uất, xen lẫn thương xót cho cha mẹ mình.
Tôi nhìn về phía cha mẹ anh ta.
Mẹ Tưởng mặc áo lụa cao cấp, khuyên tai vàng ròng khảm ngọc bích long lanh.
Ba Tưởng tuy trông có vẻ giản dị, nhưng chiếc đồng hồ trên cổ tay là mẫu giới hạn của một thương hiệu xa xỉ vừa ra mắt tháng trước.
Ngược lại, ba mẹ tôi ngồi đối diện, trên người là bộ quần áo mới mua chỉ để diện vào ngày cưới — đơn giản và mộc mạc hơn hẳn.
Ba mẹ tôi chỉ là công chức bình thường, nhưng để con gái được ngẩng cao đầu khi về nhà chồng, họ đã dồn gần hết tiền tiết kiệm làm của hồi môn.
Tôi thấy tim đau nhói, không còn do dự nữa.
“Đúng vậy,” tôi ngẩng đầu lên, “tôi hoàn toàn không muốn lấy anh.”
“Thôi đủ rồi! Làm loạn cũng phải có giới hạn chứ! Chính miệng cô nói muốn có xe, ai mà biết cô muốn xe thật hay xe nhựa? Chính cô cũng không nói rõ ràng, giờ còn mặt mũi mà làm ầm lên sao?”
Tức giận bốc lên đầu, tôi chộp lấy khăn ăn trên bàn ném thẳng vào mặt anh ta.
“Anh bị ngu hay nghĩ tôi ngu? Nói xe cưới, có ai bình thường lại nghĩ là xe đồ chơi?”
Tưởng Việt theo bản năng né sang bên, khăn bay sượt qua mặt.
Lý Nhu lập tức làm bộ nhảy tới chắn trước mặt Tưởng Việt, còn xòe tay ra khoe khoang.
Trên ngón giữa của cô ta là một chùm chìa khóa xe, logo của hãng xe sang lấp lánh rõ ràng.
Tôi dán mắt nhìn chùm chìa khóa ấy.
“Lý Nhu, tháng trước cô mới thi lấy bằng lái, cái chìa khóa này là thế nào?”
Lý Nhu mặt đầy đắc ý:
“Cái này à, là quà mừng tốt nghiệp đại học mà anh Việt tặng em. Mẫu mới ra mắt tháng này đó, anh ấy nhờ bạn mua sớm từ tháng trước rồi, tám trăm nghìn tệ trả hết một lần đấy.”
“Em nhận rồi mới biết là chị dâu cũng muốn có xe. Dĩ nhiên em phải giúp anh Việt chọn một cái cho chị rồi. Em chọn khéo thật đúng không?”
3
Tưởng Việt hắng giọng:
“Nhu Nhi vừa tốt nghiệp đi làm, có một chiếc xe tốt thì cũng vững vàng hơn. Anh mới mua tặng cô ấy một chiếc. Dù sao em cũng là chị dâu nó, tính ra coi như em tặng nó đấy, Thanh Thanh, rộng lượng chút đi.”
Tôi cười đến tức nghẹn:
“Được thôi, Tưởng Việt, cảm ơn anh đã cho tôi biết con người thật của anh là thế nào.”
Ba tôi mặt sầm lại, đứng dậy.
“Nếu đã như vậy, đúng là khỏi cần cưới hỏi gì nữa! Hai nhà chúng ta không có duyên làm thông gia.”
“Giờ đang trưa, ai muốn thì ở lại dùng bữa, không thì cũng không ép.”
Nói xong, ông dìu mẹ tôi đứng lên định rời đi.
Lý Nhu đảo tròn mắt khinh bỉ:
“Ồ, không có xe là không cưới nữa à? Con gái ông rốt cuộc là đắt hay rẻ thế? Hừ, may mà chưa cưới, loại chị dâu thế này đúng là hầu hạ không nổi.”
Ba tôi khựng lại, quay đầu chỉ thẳng vào cha mẹ Tưởng Việt, giọng lạnh lùng:
“Bán à? Lễ cưới, nhà cửa đều do nhà tôi lo hết, chẳng lẽ đòi một cái xe là quá đáng? Con trai bà sau này không đi xe chắc?”
Mẹ Tưởng nâng tách trà nhấp một ngụm, thong thả lên tiếng:
“Nói thì hay lắm, rốt cuộc vẫn vì cái xe mà so đo tính toán. Thế nào, nhà cưới rồi con gái bà không ở chắc? Nghe như thể chúng tôi chiếm được lợi lộc gì to tát lắm ấy, đúng là… nghèo nàn quá mức!”
Tôi bật lại ngay:
“Nhà tôi sau này ai ở cũng không liên quan gì tới con trai bà nữa! Chỉ không biết vợ tương lai của bà sẽ đem đến xe tang hay nhà giấy thôi — mà cũng phải, thứ đó nhà bà chắc chắn sớm muộn cũng cần dùng đến!”
Mẹ Tưởng tức điên đập mạnh tách trà xuống bàn, nước nóng bắn cả vào người.
Tưởng Việt hoảng hốt nhào tới lau giúp, quay sang gào vào mặt tôi:
“Triệu Thanh Thanh, cô còn biết xấu hổ không đấy?”
Tôi xông lên, giẫm mạnh gót giày vào mũi giày da của anh ta:
“Câu này tôi xin gửi lại nguyên văn cho anh – cái thứ được cho mặt mà không biết xấu hổ!”
Tưởng Việt đau đến mặt mũi méo xệch.
“Con khốn, cô dám đánh người?”
Lý Nhu trừng mắt lao về phía tôi.
Tôi giơ tay chặn cú tát của cô ta, đá thẳng vào bắp chân:
“Lý Nhu, đây là lời cảm ơn vì chiếc xe nhựa của cô.”
Cô ta hét lên một tiếng, thuận đà ngã nhào vào lòng Tưởng Việt.
“Anh Việt, cô ta đá em!”
Tưởng Việt vội ôm chặt lấy cô ta.
“Triệu Thanh Thanh! Cô lập tức xin lỗi ngay!”
Tôi quay người kéo tay ba mẹ rời đi, không thèm ngoái lại lấy một cái nhìn.
Chỉ có điều tôi đã bỏ qua vẻ mặt tối sầm đi của anh ta ngay lúc ấy.
Trên hành lang khách sạn, tôi thở dài.
“Con xin lỗi, ba mẹ. Con làm hỏng cả rồi.”
Ba tôi mỉm cười, khẽ lắc đầu:
“Sống cả đời, ai chẳng có lúc xui xẻo. Vài năm nữa con nhìn lại, chuyện này chẳng qua chỉ là một trò cười nhỏ thôi.”
Mẹ tôi cũng nhẹ nhàng siết tay tôi:
“Vấp ngã một lần, rút ra bài học là được. Con gái mẹ đâu có thiếu đàn ông theo đuổi, cứ chờ đi, mẹ sẽ tìm cho con một anh cao phú soái siêu phẩm, để ta đón cái mới tiễn cái cũ!”