Chương 4 - Chiếc Xe Cưới Đầy Nước Mắt

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

4

“Mỗi lời các người vừa nói tôi đều đã ghi lại.

Tiền sửa sang là do nhà tôi bỏ, có chứng từ chuyển khoản.

Xe là hồi môn của tôi, có hợp đồng mua bán.

Nếu các người không muốn nói lý lẽ, vậy thì chúng ta ra tòa.”

Đám Vương Tú Lan không ngờ tôi lại ghi âm, mặt mũi lập tức thay đổi.

Vương Kiến Quân kéo tay chị gái, hạ giọng:

“Chị, đừng ồn ào nữa. Mà đi kiện thì bất lợi cho chúng ta.”

Vương Tú Lan trừng mắt nhìn tôi, rồi nhìn Trần Triết, cuối cùng không cam lòng nói:

“Được lắm Tô Đoá, cô giỏi! Chuyện này chưa xong đâu!”

Nói xong, bà ta dẫn cả đám người lầu bầu chửi rủa bỏ đi.

Phòng khách cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Ba mẹ nhìn tôi, ánh mắt đầy thương xót.

Mẹ tiến lại ôm tôi, giọng nghẹn ngào:

“Đoá Đoá, con chịu ủy khuất rồi, là ba mẹ không bảo vệ con chu toàn.”

Tựa vào lòng mẹ, tôi không kìm nổi, nước mắt tuôn xuống.

Thì ra cái gọi là “gia đình”, không phải là thấu hiểu lẫn nhau, mà là có người coi sự nhường nhịn của bạn là lẽ đương nhiên, coi sự hiền lành của bạn là yếu đuối để chèn ép.

Sau khi Vương Tú Lan và đám người kia rời đi, tôi nhắn cho Trần Triết một tin: bảo anh ta phải lấy lại xe, nếu không tôi sẽ báo công an.

Anh ta không trả lời, nhưng đến buổi chiều thì tôi nhận được cuộc gọi từ Lâm Du Du.

Điện thoại vừa kết nối, giọng cô ta đã nghẹn ngào:

“Chị dâu, sao chị lại bắt anh Triết đòi xe từ em chứ? Ngày mai em phải đi phỏng vấn rồi, không có xe thì em biết làm sao đây?”

“Đó là xe của tôi.” Tôi bình thản đáp. “Cô muốn đi phỏng vấn thì có thể gọi xe công nghệ, hoặc đi tàu cao tốc. Không nhất thiết phải dùng xe của tôi.”

“Nhưng ga tàu cao tốc thì xa quá. Em là con gái, lại mang theo nhiều hành lý, không an toàn chút nào…” Giọng Lâm Du Du càng thêm uất ức. “Chị dâu, em biết chị không thích em, nhưng em thật sự không còn cách nào khác. Anh Triết cũng chỉ vì thương em nên mới cho em mượn xe. Chị không thể rộng lượng thêm với em một chút sao?”

“Rộng lượng với cô?” Tôi bật cười. “Vậy ai rộng lượng với tôi? Đó là chiếc xe ba mẹ tôi dành dụm nửa đời mới mua được để làm của hồi môn. Chỉ vì một câu ‘không còn cách nào’ của cô mà cô có thể chiếm làm của mình sao? Lâm Du Du, cô có phải nghĩ rằng cả thế giới này đều phải nhường nhịn cô không?”

“Không phải vậy!” Lâm Du Du lập tức phản bác, giọng chợt trở nên the thé. “Em chỉ mượn thôi, đâu phải không trả cho chị! Chị dâu, sao chị lại nhỏ mọn thế chứ? Không phải chỉ là một cái xe thôi sao? Chị có cần phải so đo tính toán như vậy không?”

“Nhỏ mọn?” Tôi siết chặt điện thoại, khớp ngón tay trắng bệch.

“Lâm Du Du, cô tự hỏi lương tâm đi, đây gọi là ‘mượn’ sao? Trần Triết không hề hỏi ý tôi đã đưa chìa khóa cho cô, cô lái xe của tôi, ngồi trên gối đôi tôi đặt riêng, còn ném đồ của tôi sang một bên, bây giờ lại nói là ‘mượn một chút’?”

Đầu dây bên kia, cô ta khựng lại, giọng bỗng mềm xuống, mang chút nũng nịu:

“Chị dâu, em không cố ý ném gối của chị đâu, chỉ là nó hơi cấn, em tiện tay để ra ghế sau thôi. Với lại, anh Triết cũng nói rồi, sau này sẽ mua cái mới cho chị, chị đừng bám lấy mấy chuyện nhỏ nhặt này được không?”

“Chuyện nhỏ?” Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy bông hồng mẹ tôi trồng bị gió thổi cong cánh, giống hệt trái tim tôi đang xoắn chặt.

“Ba mẹ tôi tằn tiện, đến quần áo mới cũng chẳng dám mua, dành dụm ba mươi năm mới mua được cho tôi chiếc xe. Trong mắt cô, đó chỉ là chuyện nhỏ thôi sao? Lâm Du Du, cô có nghĩ rằng đồ của người khác thì có thể tùy tiện chà đạp không?”

“Tôi không có chà đạp!” Giọng cô ta lại cao lên, xen lẫn ấm ức và chua ngoa.

“Hôm nay tôi lái xe đi rửa, còn đổ đầy xăng nữa! Chị dâu, sao chị cứ nghĩ xấu cho người khác vậy? Em chỉ thấy anh Triết tốt bụng, chịu giúp em, sao chị không thể rộng lượng như anh ấy, thoáng một chút được à?”

Tôi suýt bật cười vì cái “lý lẽ” của cô ta:

“Tôi rộng lượng? Tôi cho cô mượn xe tức là rộng lượng? Thế sao cô không rộng lượng một chút mà tự mua lấy cái xe? Nếu thật sự khó khăn, sao cô không bảo Trần Triết đưa thẳng thẻ lương cho cô, mà lại cứ chăm chăm nhắm vào của hồi môn của tôi?”

Cô ta bị tôi nói nghẹn lời, mấy giây sau bỗng bật khóc, giọng đứt quãng:

“Chị dâu… sao chị lại có thể nói em như vậy… Ba mẹ em mất sớm, A Triết là chỗ dựa duy nhất của em, em chỉ vì tin anh ấy mới mở lời… Giờ chị ép em thế này, có phải chị muốn em đi chết không…”

Tiếng khóc đến dồn dập, chưa kịp phản ứng thì tôi đã nghe thấy giọng Trần Triết từ đầu dây bên kia, mang theo rõ ràng tức giận:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)