Chương 7 - Chiếc Vòng Vàng và Những Mảnh Vỡ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

Trong hai tuần tiếp theo, tôi lấy cớ sắp thi giữa kỳ nên không về nhà, hoàn toàn dồn hết tâm trí cho cuộc sống ở trường.

Nhờ sự giúp đỡ của Lâm Vi, tôi dần quen với nhịp sống nội trú.

Ba thỉnh thoảng vẫn đến thăm, lần nào cũng xách theo túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt, đứng dưới ký túc xá, môi mấp máy như có điều muốn nói nhưng rồi lại thôi.

Mỗi lần ông gọi video cho tôi, phía đầu bên kia đều thấp thoáng nghe thấy tiếng bước chân mẹ trong phòng khách, hoặc tiếng tivi vang lên khe khẽ.

Nhưng bà chưa bao giờ xuất hiện trước ống kính.

Cũng chưa từng hỏi đến tôi.

Ba từng hai lần thử mở lời, “Thật ra mẹ con…”

Nhưng đều bị tôi im lặng ngắt đi.

Tôi biết ông đang cố gắng, nhưng vết rạn đó — không phải chỉ một mình ông là có thể hàn gắn được.

Đến tuần thứ ba, lại đúng vào sinh nhật của mẹ.

Tối thứ Sáu, ba gọi điện, giọng đầy khẩn thiết:

“Gia Gia à, mai sinh nhật mẹ con, về ăn bữa cơm đi được không? Chỉ ăn bữa cơm thôi, nhé?”

Tôi cầm điện thoại, nhìn ra bầu trời đêm đen đặc ngoài cửa sổ.

Cuối cùng vẫn khẽ đáp: “Vâng.”

Trưa thứ Bảy, tôi đẩy cửa bước vào nhà.

Trong bếp thoang thoảng mùi thịt kho tàu — món tủ của ba.

Trên bàn ăn đã bày sẵn mấy món: có món ba nấu, có vài món nhìn qua là đồ mua sẵn từ ngoài tiệm.

Ở giữa là một chiếc bánh sinh nhật được trang trí cẩn thận.

Mẹ ngồi trên ghế sofa, thấy tôi vào, ánh mắt khẽ dao động, ngón tay vô thức siết chặt vạt áo.

Bà như định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ mím môi im lặng.

Trong bữa ăn, ba cố gắng tìm chuyện để nói, kể vài chuyện thú vị ở cơ quan.

Khi thổi nến xong, ông cắt miếng bánh đầu tiên, rồi đưa cho tôi, ánh mắt ra hiệu.

Dù khúc mắc trong lòng vẫn còn đó, nhưng hôm nay dù sao cũng là ngày đặc biệt.

Tôi đưa miếng bánh đến trước mặt mẹ, khẽ nói:

“Mẹ, sinh nhật vui vẻ.”

Mẹ nhận lấy, đặt lên bàn, nhưng không ăn.

Bà im lặng một lát, rồi bất ngờ đứng dậy, đi vào phòng ngủ.

Tim tôi khẽ trĩu xuống — tôi tưởng bà lại giận.

Không ngờ, chỉ một lát sau, bà quay trở ra.

Trên tay là một phong bì dày, cùng một hộp quà được gói cẩn thận bằng giấy màu.

Bà đặt nhẹ lên bàn, trước mặt tôi.

“Gia Gia,” giọng bà khàn đi, “trước đây… là mẹ sai. Mẹ xin lỗi con.”

Tôi sững người, ngẩng lên nhìn bà.

Đôi mắt bà hơi đỏ, gương mặt chưa bao giờ nghiêm túc đến vậy.

“Mẹ không nên lấy tiền của con mà không nói trước, lại còn đập vỡ heo đất của con. Càng không nên… không tin con, rồi nói những lời khiến con đau lòng…”

“Những ngày con không ở nhà, mẹ đã nghĩ rất nhiều…” Giọng bà càng lúc càng nhỏ, mang theo nghẹn ngào. “Con nói đúng… mẹ không nên vì mình là mẹ mà cho rằng mọi thứ mình làm đều đúng. Rõ ràng làm sai, mà lại không đủ can đảm để nói một lời xin lỗi với chính con gái mình…”

“Mẹ lúc nào cũng nghĩ con vẫn là một đứa trẻ, lại quên mất rằng con cũng có suy nghĩ riêng.”

“Mẹ không nên không tôn trọng con, càng không nên lấy cái cớ ‘vì muốn tốt cho con’ để bao biện.”

“Mẹ hứa với con, từ nay sẽ thay đổi.”

Mẹ hít sâu một hơi, chỉ tay về phía mấy món đồ trên bàn:

“Tiền của con đều ở đây, ba mươi triệu, không thiếu một đồng. Còn con heo đất này… mẹ đã phải chạy mấy cửa hàng mới tìm được cái giống hệt cái cũ.”

Nói xong, bà nhìn tôi, giọng khẽ run:

“Gia Gia, con… có thể tha thứ cho mẹ không?”

Tôi gỡ lớp giấy gói ra.

Bên trong đúng thật là một chú heo đất mới tinh — chiếc bụng tròn trịa, đôi mắt cười cong cong, giống hệt chú heo đã bị đập vỡ.

Tôi nhìn chú heo, lại nhìn ánh mắt ngập ngừng mà đầy áy náy của mẹ.

Nhìn đến cổ tay trống trơn của bà — nơi từng đeo chiếc vòng vàng ấy.

Tảng đá đè nặng trong lòng suốt hơn nửa tháng qua dường như đã nứt ra một khe nhỏ.

“Ừm.” Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ngón tay qua đôi mắt cong cong của chú heo, khẽ nói. “Con tha thứ cho mẹ.”

Mẹ như thở phào nhẹ nhõm, nét mặt hiện rõ sự giải tỏa sau bao ngày nặng nề.

Ba cũng vội vàng phụ họa, kéo không khí dịu lại:

“Được rồi được rồi, chuyện cũ cho qua hết. Cả nhà vui vẻ là trên hết! Nào, Gia Gia, ăn bánh đi!”

Tôi cầm thìa, múc một miếng bánh nhỏ đưa vào miệng.

Kem ngọt lịm, ngọt đến mức có chút ngấy.

“Mọi chuyện nói hết rồi, hay cuối tuần này về nhà luôn nhé?” Mẹ dè dặt đề nghị, trong giọng có chút mong chờ. “Mẹ dọn lại phòng cho con rồi đấy.”

Ba cũng gật gù: “Phải đó, ở nhà vẫn tiện hơn chứ.”

Tôi đặt thìa xuống, ngẩng đầu nhìn họ.

“Tạm thời thì… chắc chưa đâu ạ.” Giọng tôi nhỏ, nhưng rõ ràng. “Con quen với ký túc rồi. Với lại sắp thi giữa kỳ, ở trường học hành vẫn tập trung hơn.”

Ánh mắt mẹ thoáng tối đi, khóe môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ khẽ đáp:

“Cũng được… học hành là quan trọng.”

Rồi bà nói thêm:

“Cuối tuần nhớ về ăn cơm nha.”

“Vâng ạ.” Tôi đáp, rồi lại cúi đầu ăn thêm một thìa bánh nữa.

Tôi biết, mẹ đã xin lỗi, cũng đã cố gắng bù đắp.

Tôi đã nói “tha thứ”, ngôi nhà này bề ngoài dường như đã trở lại bình yên.

Nhưng chỉ mình tôi rõ — có vài thứ, đã không còn như trước.

Cô bé từng tin tưởng mẹ vô điều kiện, từng hết lòng yêu thương và dựa dẫm — một phần trong cô ấy đã biến mất cùng với con heo đất cũ tan nát kia.

Tôi vẫn sẽ yêu mẹ.

Bà vẫn là mẹ tôi — người từng thức suốt đêm chăm tôi lúc ốm, người luôn tất bật trong bếp nấu từng món tôi thích.

Nhưng nơi mềm mại nhất trong lòng tôi, nơi từng không có rào chắn với mẹ, đã âm thầm dựng lên một bức tường trong suốt.

Dù tôi không muốn như vậy.

Nhưng có lẽ, tôi sẽ không bao giờ có thể tin mẹ hoàn toàn như trước được nữa.

(Hết truyện

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)