Chương 9 - Chiếc Vòng Vàng Để Tình Yêu Được Nhìn Nhận
9
Ba tôi, từ nãy giờ im lặng, cuối cùng cũng không chịu nổi, kéo mạnh tay mẹ tôi, ghé sát quát nhỏ: “Đủ rồi, đừng nói nữa, chưa thấy đủ mất mặt à?”
Bị ông kéo ngồi xuống, ngực mẹ tôi vẫn phập phồng, ánh mắt đầy oán độc dán chặt vào tôi, như muốn nuốt sống tôi ngay tại chỗ.
Lâm Trần cũng luống cuống, giọng lẫn tiếng nức nở: “Chị, chị phải làm thế này sao? Chỉ vì chút tiền này mà đẩy mẹ vào bước đường này, phá nát cả nhà. Chị hận bọn em đến thế à? Tiền cọc nhà đã nộp rồi, giờ chị đòi lại thì mất nhà, em biết phải làm sao?”
Tôi nhìn gương mặt đầy oan ức và trách móc đó, chỉ thấy vừa nực cười vừa mệt mỏi.
Tôi quay đi, không nhìn bất kỳ ai, ánh mắt bình tĩnh hướng về hòa giải viên:
“Thưa hòa giải viên, yêu cầu của tôi rất rõ — bị đơn phải hoàn trả số tiền 150.000 tệ đã tự ý chiếm dụng. Tôi từ chối mọi hình thức hòa giải, đề nghị tòa xử theo pháp luật.”
Cuối cùng, tòa tuyên mẹ tôi phải hoàn trả đầy đủ 150.000 tệ cho tôi.
Bước ra khỏi cánh cửa lạnh lẽo của tòa án, Lâm Trần đuổi kịp, chặn trước mặt tôi.
“Chị.”
Mắt em gái hoe đỏ, như thể chịu ấm ức lớn lắm — dáng vẻ này từ bé đến lớn luôn dễ dàng giành được sự thương xót của mẹ tôi và cảm tình của người ngoài.
“Chị thật sự muốn tuyệt tình vậy sao?”
Giọng em gái mang theo trách móc: “Chỉ vì 150.000 thôi mà? Tiền đó có phải không trả đâu, chỉ là mượn trước. Đợi thủ tục nhà xong, xoay vòng được, em chắc chắn sẽ trả chị. Chị không thể thông cảm cho em sao? Chị biết em thích căn nhà đó thế nào mà…”
Thấy tôi im lặng, em gái hít sâu, cố dịu giọng, như đang hòa giải:
“Chị cũng đừng trách mẹ nữa, mẹ chỉ là nhất thời nóng nảy, nói năng hành xử hơi quá. Còn chị thì bướng quá.”
“Hay là thế này, để em nói chuyện với mẹ, nói vài lời tốt cho chị. Mẹ mềm lòng lắm, chắc chắn sẽ tha thứ thôi. Mình vẫn là người một nhà, cần gì phải kéo nhau ra tòa, để người ngoài cười chê?”
Tôi nhìn gương mặt Lâm Trần, trong mắt em gái lấp lánh sự thật thà của nỗi oan ức và không hiểu.
Như thể tôi mới là kẻ vô lý phá hoại sự yên ấm của gia đình này.
Tất cả lợi ích suốt hơn hai mươi năm qua em gái thản nhiên hưởng trọn.
Đến khi cả thứ vốn thuộc về tôi bị cướp mất, em gái vẫn có thể bày ra bộ dạng “chị, em đang giúp chị hòa giải”.
Nỗi chua xót, bất cam và phẫn nộ dồn nén hơn hai mươi năm cuối cùng cũng phá vỡ con đê cuối cùng trong lòng tôi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt em gái, giọng bình tĩnh đến đáng sợ:
“Lâm Trần, điều tôi ghét nhất chính là bộ dạng của em bây giờ.”
em gái sững người, như không ngờ tôi sẽ nói vậy.
“Rõ ràng mọi thứ tốt nhất, nhiều nhất, từ nhỏ đến lớn, đều là của em.
Trứng lòng đào là của em, quần áo mới là của em, sự quan tâm và yêu thương của mẹ là của em, ngay cả tiệc sinh nhật của tôi cũng biến thành bữa tiệc hải sản dành cho em.
em thản nhiên hưởng tất cả, thậm chí còn cho rằng đó là lẽ hiển nhiên.
Bây giờ, ngay cả số tiền tôi cực khổ tích góp, vốn thuộc về tôi, bị mẹ lén đưa cho em mua nhà, em cũng có thể nhẹ nhàng nói một câu ‘chỉ là mượn tạm’.”
Giọng tôi pha chút mỉa mai:
“em hưởng trọn mọi ưu ái, lại còn muốn tỏ ra biết điều với tôi, giống như em mới là người đứng giữa, nhẫn nhịn, chịu thiệt để hòa giải?
em nói như thể tôi đang vô lý gây chuyện vậy? Lâm Trần, sự biết điều và lời hay ý đẹp của em, giả tạo đến mức khiến tôi thấy ghê tởm.
Tôi không cần em xin hộ, càng không cần cái gọi là tha thứ của em.”
Mặt Lâm Trần lập tức đỏ bừng, muốn phản bác nhưng lại không nói được lời nào.
“Nguyệt Nguyệt.”
Tiếp đó là giọng nói có phần mệt mỏi của ba tôi từ phía sau vang lên:
“Bớt nói vài câu đi con. Người một nhà, hà tất như vậy. Tòa cũng xử rồi, tiền mẹ con sẽ tìm cách trả lại. Chuyện này bỏ qua đi được không? Mẹ con tính tình nóng, miệng lưỡi độc nhưng bụng dạ thì…”
Tôi cắt ngang, nhìn người đàn ông đã vắng mặt trong phần lớn tuổi thơ tôi, và mỗi khi mâu thuẫn bùng lên thì chỉ muốn mọi chuyện “êm đẹp”:
“Ba, ba biết rõ, ba biết mẹ thiên vị thế nào, từ nhỏ đến lớn, ba là người rõ nhất.”
Ánh mắt ông thoáng dao động, tránh nhìn tôi.
Tôi cười chua chát:
“Có lẽ, trong lòng ba vẫn có chút tình cảm với con. Nhưng thứ tình cảm ít ỏi ấy, so với sự thiên vị của ba mẹ dành cho Lâm Trần, quá nhỏ bé… nhỏ đến mức có thể bỏ qua.
Tình thương của ba, giống như sự im lặng lúc này, vô dụng. Ba không thể thay đổi gì, thậm chí không dám vì con mà nói mẹ một câu là không công bằng.
Ba chỉ muốn con biết điều, muốn con nhẫn nhịn, muốn con hy sinh để giữ cái vỏ bọc ‘gia đình hòa thuận’ này.”
“Xin lỗi, con không làm được.”