Chương 7 - Chiếc Vòng Hồng Không Chọn Chủ Thì Sẽ Chọn Máu

Lúc này, khóe miệng Trương Tư Vũ đã rỉ máu, nhưng kẻ đối diện vẫn như u linh không bị tổn hại, hắn cười khẩy: “Tôi đã xem thường cô rồi.” Rồi liếc nhanh về phía tôi một cái.

Nam quỷ vẫn phát ra những tiếng cười rợn người: “Tới đi… tất cả tới bên ta… khà khà khà…”

Không còn thời gian nữa, tôi cắn răng, lấy hết can đảm hét lớn: “Tôi sẽ làm tân nương của anh! Tôi là thiên sinh loan thể!”

Vừa dứt lời, xung quanh lập tức trở nên tĩnh lặng.

Ánh mắt của ba người cùng đổ dồn về phía tôi.

17

“Tớ phải làm sao đây?” Tôi hỏi câu đó, Trương Tư Vũ lại nhìn tôi lặng lẽ.

“Trần Gia,” cô ấy nhìn tôi một cách bình tĩnh: “Cậu biết tại sao cậu lại nhặt được chiếc vòng đó không?”

“Bởi vì, cậu là thiên sinh loan thể.”

Thấy tôi ngơ ngác, cô ấy tiếp tục giải thích: “Tớ cùng cậu ở ký túc xá là vì thể chất của cậu rất đặc biệt. Ừm… để tớ nói thế này, cậu chắc đã từng có cảm giác như đang bay bổng khi ngủ, hoặc bị kéo ra khỏi cơ thể rồi đúng không?”

Tôi gật đầu, trước giờ tôi cứ nghĩ đó là do quá mệt, nhưng tình trạng đó đã giảm hẳn từ khi Trương Tư Vũ chuyển đến phòng chúng tôi.

Cô ấy cũng gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì cậu là thiên sinh loan thể. Thân thể của cậu, trong mắt những cô hồn dã quỷ hay thậm chí tà tiên, là vật chứa hoàn hảo nhất, không bài xích, không xua đuổi, có thể hoàn hảo dung hợp với bất kỳ hồn phách nào, mà không bị phát hiện bởi âm sai.”

“Nói cách khác, bất cứ ai nhập vào cơ thể cậu thì sẽ trở thành cậu. Thế nên, họ sẽ nhân lúc cậu không chú ý, kéo linh hồn cậu ra ngoài rồi chiếm lấy thân thể cậu.”

“Tớ chuyển đến ký túc xá, từng lừa cậu uống nước bùa — cậu đừng trách tớ, đó là để che giấu thể chất loan thể của cậu — cộng thêm tớ ở đây, mấy con quỷ nhỏ không dám làm càn, nên lúc cậu nhặt chiếc vòng ấy, tớ cũng không quá lo. Giờ nghĩ lại, chắc là do thể chất của cậu khiến chiếc vòng chọn cậu, nhưng vì nước bùa của tớ che giấu loan thể, hắn không phát hiện ra, cộng thêm Điềm Điềm dễ khống chế hơn, nên hắn mới bỏ cậu, chọn Điềm Điềm.”

“Tớ sơ suất quá, không ngờ lại để mọi chuyện đi đến nước này, tớ xin lỗi cậu.”

Tôi bối rối kéo áo, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp, không ngờ mình có thể chất này, cũng không ngờ Trương Tư Vũ luôn âm thầm bảo vệ tôi…

“Cạch cạch,” cô ấy hắng giọng, nghiêm túc nhìn tôi: “Trần Gia, nhớ kỹ điều tớ sắp nói.”

“Nếu tình huống xấu nhất xảy ra—”

Tôi nhìn nam quỷ đang tiến lại gần, khẽ cười: “Sao nào? Tôi là thiên sinh loan thể, nếu anh và tôi kết âm hôn, chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao? Âm sai cũng không thể bắt được. Hơn nữa, tôi mới 20 tuổi, anh có thể sống thêm ít nhất 60 năm.”

Ánh mắt đen ngòm của hắn bỗng lóe lên tia sáng quái dị: “Thật là loan thể… tân nương của ta…”

Hắn nói rồi bứt chiếc vòng trên tay Điềm Điềm, nâng niu đưa tới trước tôi, định đeo lên cho tôi.

Điềm Điềm bỗng như bị rút hết sức, mềm nhũn ngã vào lòng Trương Tư Vũ.

Tôi dùng tay kia gạt chiếc vòng ra, giả vờ giận dỗi: “Anh định dùng chiếc vòng đã hút máu người khác để đeo lên thân loan thể của tôi à? Chắc anh chưa hiểu về loan thể đâu. Nếu dùng vòng dính máu người khác đeo lên người tôi, chỉ khiến thân thể tôi bị ô uế, đến lúc đó anh có chiếm được hay không cũng khó nói.”

Nam quỷ khựng lại, tựa hồ đang cân nhắc, tôi tranh thủ dấn thêm: “Nhanh chóng làm sạch chiếc vòng đi! Không thì đừng mong tôi đeo nó!”

Kim đồng hồ trên tường nhích tới 11 giờ 58 phút.

Hắn rõ ràng không còn nhiều thời gian, trở nên lo lắng, cuối cùng vẫn làm theo lời tôi, chiếc vòng dần dần ngưng kết thành sương máu, ngay khi hắn định hấp thu toàn bộ vào người, tôi tung một cú đấm.

Cú đấm mang theo lá bùa tụ dương, nhân cơ hội đánh văng hết sương máu hắn chưa kịp hấp thu.

Trương Tư Vũ và tôi trao đổi ánh mắt, cô ấy không nói gì mà lập tức thu toàn bộ tinh huyết.

Nam quỷ lúc này trở nên điên cuồng, mặt nổi gân xanh da thịt bắt đầu bong tróc từng mảng, tôi vội nói: “Bên trong cơ thể anh cũng có tạp chất, tôi làm vậy là để thanh tẩy, giúp anh dễ dàng dung hợp hơn.”

Hắn không còn do dự, vội lấy vòng tay đeo lên cổ tay tôi.

18

Ngay lập tức, gió âm ào ào nổi lên.

Những cây nến đỏ trên bàn bị thổi lay động, ánh lửa chập chờn, vải lụa đỏ tung bay.

Bộ hỷ phục trên người tôi như có sinh mệnh, tự động cuộn quanh tôi, quấn chặt toàn thân.

Đón nhận ánh mắt lo lắng của Trương Tư Vũ, tôi khẽ gật đầu một cách khó nhận thấy.

Nam quỷ nắm tay tôi, từng bước dắt tôi đi về trung tâm hỷ đường.

Lúc này, chiếc vòng trên cổ tay tôi cũng bắt đầu điên cuồng hút máu.

Trương Tư Vũ từng nói, cô ấy đoán rằng nam quỷ này nhờ chiếc vòng đó mà “sống”, và vừa rồi đã thử nghiệm: khi rút hết tinh huyết, hắn không thể duy trì hình dáng người, vì vậy, chiếc vòng chính là tử huyệt của nam quỷ này.

Lúc này, hắn nắm chặt tay tôi, cúi đầu bái thiên địa.

Ba lạy xong, tôi đứng dậy thì phát hiện đầu óc đã choáng váng, chiếc vòng trên cổ tay đỏ rực, dường như đã hút không ít máu.

Trương Tư Vũ và Điềm Điềm đã biến mất, chắc hẳn đã tranh thủ rời đi từ trước.

Tôi hít sâu một hơi, siết chặt con dao giấu dưới lớp áo cưới rộng thùng thình.

May nhờ bộ hỷ phục này, nếu không thì chẳng có chỗ nào để giấu dao.

“Đến giờ động phòng rồi…” Nam quỷ cười mơ hồ, tiến đến muốn cởi áo tôi, định chiếm đoạt tôi ngay tại chỗ.