Chương 8 - Chiếc Váy Không Dành Cho Tôi

15

Trẻ con phải tự kiếm sống từ nhỏ, thường chẳng thích khóc.

Mà Giản Nhiên lại càng cứng đầu. Tôi chưa từng thấy anh khóc bao giờ.

Đây là lần đầu tiên.

Suốt năm phút im lặng kéo dài. Giản Nhiên nước mắt rơi ngày một nhiều, rồi vỡ òa.

Anh khóc đến toàn thân run rẩy, không nói nổi một lời, Chỉ không ngừng lắc đầu.

Tôi cứ lặng lẽ nhìn anh khóc, Giống như trước đây vẫn từng vậy.

Mỗi lần anh nổi giận, cáu bẳn, mất kiểm soát, Tôi đều không cãi lại, chỉ có một lần là ngoại lệ.

Hôm đó anh uống say.

“Nếu không phải tại anh… thì giờ này em chắc đã làm diễn viên rồi, Được tự do bay cao!

Còn giờ thì em phải hôn đàn ông khác, đội lốt diễn xuất, cắm sừng anh…”

Hôm đó, anh nói như vậy.

Vì câu nói đó, tôi đã ba ngày không thèm nói chuyện với anh.

Anh bảo đó là lời lúc say. Nhưng… lời lúc say, cũng là thật lòng.

Tôi biết.

Anh ghét việc tôi thích diễn xuất. Cũng ghét cả việc tôi có ước mơ.

Bởi vì anh sợ — Sợ rằng ước mơ ấy sẽ mọc cánh, mang tôi rời xa anh.

Vì thế anh dùng chính bản thân mình, Dùng sự nghiệp của mình, Dùng vô số rắc rối không hồi kết, Để giữ tôi lại bên cạnh, không rời một bước.

Tôi không phải không hiểu. Chỉ là… tôi quen nuông chiều anh rồi.

Hôm đó, mãi cho đến lúc tôi rời đi, Giản Nhiên vẫn không nói một lời nào.

Nhưng ngay khi bước ra khỏi cổng bệnh viện, Tôi nhận được tin nhắn của anh.

[Trong tủ quần áo ở nhà, có món quà tặng em.] [Từ giờ, em có thể tự do bay rồi. Chúc mừng sớm nhé.]

Tôi nhìn chằm chằm hai dòng chữ ấy, rất lâu.

Món quà mà anh nói — Tôi đã nhìn thấy rồi, vào hôm kia khi dọn nhà.

Chỗ trống trong tủ, nơi từng treo chiếc váy cưới của tôi, Giờ thay bằng một bộ lễ phục khác.

Còn lộng lẫy hơn chiếc trước. Nhìn qua là biết, vẫn là tác phẩm của cùng một nhà thiết kế.

Trên túi phủ chống bụi còn dán một tấm ghi chú viết tay của Giản Nhiên. Nét chữ mạnh mẽ, phóng khoáng.

Viết: [Đổi cũ lấy mới]

Nếu tôi chưa từng gặp Lâm Tri Ý. Nếu như — không có Lâm Tri Ý…

Tôi đoán mình đã rất vui.

Chỉ tiếc là, trên đời này không có “nếu như”.

16

Khi mặt biển lần nữa vang lên tiếng “plop”, Giản Nhiên đang tựa người vào lan can, Nhìn chằm chằm vào vòng xoáy nhỏ giữa mặt nước rất lâu.

Đột nhiên anh nhớ lại — Khoảng hai tiếng trước.

Khi anh nổi giận, trong mắt Giang Nguyệt là một tia đau lòng.

Rất quen thuộc, rất gần gũi. Giống như những lần trước.

Ngay sau đó, cô sẽ nói: “Sau này đừng như vậy nữa, vì anh mà em thật sự mệt mỏi.”

Giản Nhiên nghĩ, chỉ cần cô nói câu đó, Anh sẽ tha thứ cho cô. Sẽ nói với cô rằng, anh đã chuẩn bị một bất ngờ, Treo sẵn trong tủ quần áo ở nhà.

Thế nhưng… cô không nói.

Ánh mắt đau lòng quen thuộc ấy, Từng chút một, dần lạnh lại.

Biến thành sự quyết tuyệt mà anh chưa từng thấy.

Lần đầu tiên trong đời, Giản Nhiên cảm thấy sợ. Sợ đến mức toàn thân run rẩy.

Lần đầu tiên, anh cảm nhận rõ rệt đến vậy: Cô ấy thật sự… muốn buông bỏ mình rồi.

Cuối cùng, cuối cùng… Cô chỉ nói một câu: “Về đi, giải quyết cho xong chuyện riêng của anh.”

Rồi — “plop”

m thanh rơi xuống biển.

Giản Nhiên chậm rãi trừng lớn đôi mắt. Bàn tay bắt đầu run lên.

Mãi đến lúc này, anh mới sực nhận ra…

Trước khi Giang Nguyệt rời khỏi du thuyền, Cái hộp nhỏ thoáng qua trong tầm mắt anh —

Là gì.

Tiếng “plop” đó — rốt cuộc là gì?

Giản Nhiên cảm thấy, trái tim mình như cũng chìm xuống đáy biển. Không hề nghĩ ngợi, Anh lập tức xoay người, nhảy xuống nơi vòng xoáy vừa biến mất.

Thậm chí quên luôn — mình không biết bơi.

Trước khi hoàn toàn mất ý thức, Giản Nhiên nhìn thấy một đốm sáng nhỏ.

Lấp lánh, rực rỡ, chói lọi. Tựa như một viên kim cương.

Anh dán mắt vào luồng sáng ấy, mãi đến khi nhắm mắt lại.

Khi đó, anh đang nghĩ gì nhỉ?

Lúc tỉnh dậy trên giường bệnh, Đầu óc Giản Nhiên vẫn còn mơ hồ. Nhưng cuối cùng, anh vẫn nhớ ra.

Là lời hứa mà anh từng nói từ đáy lòng, Khi vừa mới bước chân vào nghề:

“Nguyệt Nguyệt! Đợi đến ngày anh công thành danh toại, anh sẽ cưới em!”

Thì ra, cô ấy luôn chờ anh giữ lời. Thì ra, cô chưa từng có ý định rời xa.

Giờ thì hay rồi. Giản Nhiên nghĩ.

Anh đã phải nhập viện. Cô chắc chắn sẽ quay lại, ngồi bên cạnh anh, Giống như mọi lần trước đây — Ngay vị trí mà chỉ cần anh mở mắt là có thể nhìn thấy cô.

“Nguyệt… Nguyệt Nguyệt…”

Giản Nhiên khó nhọc mở mắt, khẽ gọi tên cô.

Nhưng bên cạnh anh — trống rỗng. Không một ai.

Lâm Tri Ý thì vẫn thường lui tới, Nhưng chỉ cần thấy mặt cô ta, Giản Nhiên lại thấy bực bội.

Anh biết mình hèn hạ, vô liêm sỉ. Nhưng mà — chính cô ta đã khiến anh đánh mất Giang Nguyệt. Mất đi người con gái yêu anh nhất trên đời này.

Cô ấy… sẽ không quay lại nữa rồi. Cô đã mọc cánh. Cô sẽ bay đi.

Giản Nhiên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, đờ đẫn rất lâu. Rồi cúi đầu xuống.

Nước mắt — tách một giọt, rơi trên tấm chăn trắng.

Anh đột nhiên nhận ra — mình thật sự đã sai.