Chương 2 - Chiếc Tủ Thuốc Bí Mật
2
Tủ thuốc vừa đặt xong, điện thoại lại đổ chuông.
Là con gái tôi – Giang Mộng Kỳ.
Tôi do dự một giây, cuối cùng vẫn nhấc máy.
“Mẹ… lúc nãy anh Xán vừa nói với con chuyện cái tủ thuốc, mẹ thật sự mang về rồi sao?”
Giọng nó vừa dè dặt, vừa có chút mệt mỏi.
“Mẹ mang rồi.” Giọng tôi không lớn, nhưng chắc nịch. “Đó là vật mẹ cất giữ nhiều năm, đặt ở nhà các người là vì tin tưởng, chứ không phải để tặng.”
Mộng Kỳ im lặng vài giây, rồi nhỏ giọng: “Mẹ… mẹ đừng quá xúc động được không? Chuyện này con với nhà cpn thật ra đã bàn trước rồi. Bên anh ấy đang kẹt vốn, trùng hợp có nhà sưu tầm quan tâm. Bọn con định bán xong rồi sẽ mua lại cho mẹ một cái mới hơn, mẹ đâu có thiệt gì…”
Tôi bật cười lạnh, ngồi xuống ghế thái sư, ánh mắt dừng lại trên chữ “Thọ” khắc trên đỉnh tủ.
“Mới hơn?”
“Mộng Kỳ, con có biết mặt sau tấm ván lưng của cái tủ này khắc cái gì không?”
Nó ngập ngừng: “…Con không biết.”
“Là pháp danh của sư phụ mẹ, cùng lời tuyên thệ truyền thừa năm đó mẹ viết bằng tay. Con không biết, vì con chưa từng thật sự quan tâm đến nó.”
“Giờ chồng con mở miệng ra là đòi bán, mẹ nói lấy về, con liền nghĩ mẹ làm quá?”
“Vậy thì khỏi làm mẹ con gì nữa.”
Mộng Kỳ bên kia hốt hoảng:
“Mẹ! Mẹ đừng nói vậy… nhà con đúng là nói chuyện hơi nặng lời, nhưng anh ấy không có ý xấu đâu, chỉ là gấp quá thôi… Bọn con đang rất áp lực, phòng khám mới mở rộng, tiền thuê mặt bằng, điện nước, nhân công đều là chi phí, con cũng quay như chong chóng mỗi ngày…”
“Bọn con không cố ý…”
“Không cố ý?” Tôi nói từng chữ, “Vậy cậu ta dọa báo công an là sao? Mộng Kỳ, bây giờ con là bác sĩ, hay là đối tác làm ăn của chồng con? Trong lòng con còn có người mẹ này không?”
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu.
Tôi định cúp máy, thì nó bỗng lên tiếng: “Mẹ, mẹ đóng băng quỹ khởi nghiệp rồi à?”
Tôi không trả lời.
Hiển nhiên nó đã nhận được thông báo.
“Mẹ, đó là khoản con dùng để quy hoạch trường học cho Thừa An. Học phí mầm non con đã đóng rồi, giờ khoản đó bị khóa, trường gọi điện tới hỏi…”
“Con hiểu mẹ giận, nhưng đứa nhỏ thì có tội tình gì, mẹ không thể trút giận lên đầu nó được…”
Tôi nhắm mắt lại, từng chữ một, rõ ràng: “Tôi là bà ngoại nó, không phải cái máy rút tiền.”
“Quỹ đó từ đầu đến cuối là tôi lập dưới danh nghĩa cá nhân, toàn bộ ủy quyền cũng do tôi cấp thủ công.”
“Giờ các người đã coi tủ thuốc là tài sản riêng đem bán, thì tôi cũng nên thu lại lòng tốt không cần thiết nữa.”
Giọng Mộng Kỳ trở nên khàn đặc: “Mẹ… mẹ thật sự đã thay đổi rồi.”
“Trước đây mẹ là người sống rất tình nghĩa, luôn bảo vệ con cái…”
“Tôi đúng là từng sống tình nghĩa.” Tôi cười nhạt, “Nhưng là với người xứng đáng.”
“Không phải ai đưa tay ra xin, tôi cũng mềm lòng.”
“Nếu con còn chút lương tâm, thì nên hỏi lại chồng con – lần này anh ta rốt cuộc đang mưu tính cái gì.”
Tôi dứt khoát cúp máy, tắt nguồn điện thoại.
Không buồn ăn cơm, tôi nằm dài trên ghế tựa, ngẩng đầu nhìn đèn mây tre trong thư phòng, đầu óc trống rỗng.
Cả đời tôi, chữa được bao nhiêu ca bệnh tim phổi, lại chẳng nhìn thấu được lòng con gái mình.
Nó là đứa tôi nuôi lớn từng chút một, từ nhỏ thể trạng yếu, tôi tự tay nấu canh, kê toa, châm cứu. Lúc đi học đại học, tôi còn gửi sang Anh du học, học phí mấy chục vạn chưa từng do dự.
Năm nó về nước, tôi gom hết tiền tiết kiệm, hỗ trợ nó mở phòng khám y học cổ truyền tư nhân đầu tiên. Tôi tự tay viết thư giới thiệu, chạy vạy đủ mối quan hệ giúp nó.
Thậm chí đến chuyện hôn nhân với Lưu Xán, dù tôi không tán thành, cũng không cản.
Tôi nhìn ra được, gã đàn ông đó đầy tham vọng, miệng lưỡi dẻo quẹo, giống hệt kiểu con buôn thời trẻ.
Tôi không thích, nhưng tôi tin vào lựa chọn của con.
Bây giờ nghĩ lại – tôi đã tin sai rồi.
Sai hoàn toàn.