Chương 3 - Chiếc Quần Lót Bí Ẩn Và Những Bình Luận Đầy Tố Cáo

Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức đổ dồn về phía Chu Huyên.

“Nói linh tinh!” Cô Lý tức điên: “Trần Mẫn Chi, em gây ra chuyện còn đổ thừa người khác sao?!”

Tôi không thèm quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm vào Chu Huyên: “Vậy sao đêm qua cậu lại lén lấy trộm quần lót của tôi?”

Xung quanh vang lên từng tiếng hít khí lạnh.

Chu Huyên lộ vẻ bối rối: “Cậu… cậu đừng nói bậy. Mình lấy quần lót của cậu làm gì chứ?”

Người ta khi nói dối thường hay đảo mắt liên tục.

Chu Huyên còn có một thói quen khác — nói dối là sẽ sờ dái tai.

“Tôi có ghi âm lại rồi, muốn nghe không?”

Sắc mặt cô Lý tối sầm: “Vào trong nói! Nói giữa hành lang thế này ra thể thống gì?!”

Nhìn ánh mắt qua lại giữa cô Lý và Chu Huyên, tôi đã hiểu ra mọi chuyện.

Đặng Tử Việt im lặng, đứng nguyên tại chỗ.

Tôi lắc đầu: “Nói ngay tại đây luôn đi. Nói rõ xem vì sao cậu ăn cắp quần lót của tôi để dựng chuyện ‘gà mái’, rồi còn đổ lỗi hết lên đầu tôi?”

Gương mặt cô Lý méo mó: “Chu Huyên là sinh viên xuất sắc, đã công bố nhiều bài nghiên cứu, năm nào cũng nhận học bổng. Em ấy còn đại diện trường đi thi khiêu vũ, piano và đều đạt giải lớn. Em đừng có vu khống!”

“Thành tích tốt thì không thể làm chuyện xấu à? Không ít học viên cao học còn bạo hành chó mèo, chơi dơ đấy cô ạ.” Tôi nhấn từng chữ: “Bằng cấp và điểm số không đại diện cho nhân cách.”

“Cô… cô…”

Cô Lý tức đến mức ho sặc sụa.

Ánh mắt dò xét của Đặng Tử Việt bắt đầu chuyển sang tôi.

Lúc này, ngoài hành lang càng lúc càng đông người tụ lại.

“Chuyện gì vậy? ‘Gà mái’ không phải là Trần Mẫn Chi sao?”

“Hình như Trần Mẫn Chi đang nói là Chu Huyên trộm quần lót rồi đổ oan cho cô ấy.”

“Cũng có thể lắm, hai người họ đều đang cạnh tranh suất học thạc sĩ mà.”

“Vậy là Trần Mẫn Chi bị vu oan?”

Khi mọi người còn đang bàn tán chỉ trỏ, giữa đám đông đột nhiên có một người chen vào.

“Cô giáo, em có thể chứng minh Trần Mẫn Chi chính là người trong ảnh!”

Giữa những tiếng xôn xao ngạc nhiên, một nam sinh đầu đinh bước vào.

Chỉ thẳng vào tôi, anh ta từng chữ một: “Tôi tên là Lâm Gia Thụ. Tôi từng hẹn hò thể xác với Trần Mẫn Chi, và cô ta còn nhiều lần lừa tôi lấy tiền. Cô ta là một kẻ đào mỏ!”

4

Tôi lấy điện thoại ghi âm ra, nhìn thẳng vào mặt hắn: “Tôi đã ghi âm lại rồi. Anh có dám chịu trách nhiệm pháp lý cho những gì anh vừa nói không?”

Giọng của Lâm Gia Thụ lập tức khựng lại, không nói thêm được gì nữa.

Đúng lúc ấy, một nam sinh khác đứng dậy từ đám đông.

“Ơ… đó chẳng phải là Tưởng Minh Tiếu sao?”

Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy oán độc: “Trần Mẫn Chi, cô đừng chối nữa, chính là cô.”

“Các người nhìn đi,” Tưởng Minh Tiếu cởi cúc áo, để lộ ra làn da đầy những nốt đỏ:

“Những thứ này là bệnh tình dục do Trần Mẫn Chi lây sang cho tôi! Cô ta đã hủy hoại cả đời tôi!”

Những thầy cô và sinh viên đang vây quanh lập tức lùi ra sau một bước thật lớn.

Ánh mắt khinh bỉ, ghê tởm, chán ghét… đồng loạt đổ dồn lên người tôi.

“Gớm quá đi mất, không ngờ Trần Mẫn Chi bình thường nhìn trong sáng thế mà lại làm ra chuyện như vậy.”

“Không biết là bệnh gì, chẳng lẽ là HIV?”

“Thôi chết, mấy hôm trước mình còn ngồi cùng ghế với cô ta trong thư viện. Không lẽ cũng bị lây rồi?”

Đối mặt với những lời bàn tán và chỉ trỏ, tôi hít một hơi thật sâu.

Lúc này, tuyệt đối không thể để cơn giận che mờ lý trí.

“Giải thích thì các người không thèm nghe, bôi nhọ thì lại tuôn ra như nước. Vậy tôi chọn báo công an.”

Tôi vừa bấm số, thì điện thoại đã bị cô Lý giật lấy.

“Báo cái gì mà báo, đến nước này rồi còn không chịu thừa nhận! Cô muốn bôi đen cả khoa, cả trường sao?!”

“Trả điện thoại lại cho tôi!”

Tôi lao tới định lấy lại thì bị Chu Huyên chắn trước mặt.

Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt như “thất vọng không chịu nổi”: “Mẫn Chi, cậu trở thành như thế này, tớ cũng có phần trách nhiệm. Là do tớ không sớm nhận ra cậu bị… hội chứng thiếu da thịt.”

ẦM—

Cả hành lang như bùng nổ.

“Cái gì cơ? Trần Mẫn Chi mắc hội chứng thiếu da thịt á?!”

“Bảo sao đi đâu cũng gạ gẫm, hóa ra không sống nổi thiếu đàn ông. Phải gọi là hội chứng đói tình dục mới đúng!”

“HAHAHAHAHA…”

“Trần Mẫn Chi, em còn không vào đi à? Mất mặt cả khoa rồi đấy!” Cô Lý nắm cửa, gào lên với tôi.

Tôi nhìn thấy rõ vẻ đắc ý trong mắt Chu Huyên, và ánh mắt khinh bỉ của những người xung quanh.

Những lời bàn tán rì rầm như từng đợt sóng lớn ập đến, nuốt chửng tôi giữa chốn đông người.

“Khoan đã, tôi có điều muốn hỏi.”

Tôi bước tới trước mặt Lâm Gia Thụ: “Anh nói từng ngủ với tôi? Vậy anh nói xem, trên ngực tôi có mấy nốt ruồi?”

Nam sinh khựng lại: “Một nốt.”

Tôi quay sang nhìn Tưởng Minh Tiếu: “Còn anh?”

“Tôi…” hắn đỏ bừng mặt, “Tôi không nhìn rõ.”

Nói xong còn trợn mắt lườm tôi: “Không nhìn rõ thì sao? Không thể phủ nhận tôi từng ngủ với cô được! Với lại khách sạn tối thui, ai mà biết trên ngực cô có mấy cái nốt ruồi?!”