Chương 7 - Chiếc Mercedes Bất Ngờ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Nếu cô ta biết vừa nãy Tống Dự Tinh còn mặt dày níu kéo tôi quay lại, không biết sẽ còn đắc ý được mấy phút.

Tôi lười phí thời gian tranh cãi với đôi cẩu nam nữ này, chỉ liếc nhẹ một cái rồi đi thẳng ra ngoài, bước vào ánh nắng rực rỡ chói chang.

Lần tiếp theo gặp lại hai người đó là tại Cục Dân chính, ngày ký đơn ly hôn với Tống Dự Tinh.

Dạo gần đây tôi bận rộn xử lý việc tập đoàn nên gần như không để ý đến bọn họ.

Thành ra khi gặp lại, suýt chút nữa tôi không nhận ra.

Cả Lâm Chỉ Vy lẫn Tống Dự Tinh đều trông giàu có hơn trước, chỉ cần nhìn chiếc xe mới mua của họ là biết.

Tôi khẽ bật cười—chiếc xe đó lại chính là mẫu y hệt chiếc Hồng Kỳ tôi từng bị đập nát.

Hai người này đúng là “nhớ lâu” thật đấy.

“Giang Vãn Vãn, anh Dự Tinh không muốn tốn thời gian, ký xong với cô là sẽ lập tức kết hôn với tôi.”

“Chuyện nhỏ thế chắc cô không để bụng đâu nhỉ?”

Lâm Chỉ Vy nở nụ cười ngọt ngào, nhưng giọng điệu lại như rắn độc lè lưỡi.

Tôi cong khóe môi, bình thản đáp:

“Cô nói đúng, Tống Dự Tinh muốn cưới ai là việc của anh ta, tôi không quan tâm.”

“Dù anh ta có cưới chó, tôi cũng sẽ vỗ tay chúc mừng.”

Câu nói này khiến mặt Lâm Chỉ Vy lập tức tái mét như sắp ngất.

Cô ta còn định khẩu chiến tiếp, nhưng Tống Dự Tinh đã lên tiếng ngăn lại.

Hắn giữ vẻ mặt lãnh đạm, mời tôi lên xe đến Cục Dân chính.

Thấy bộ dạng đó, tôi cũng mất hứng đùa giỡn với Lâm Chỉ Vy.

Đến nơi, nhân viên thấy chúng tôi liền ra sức khuyên can.

“Vợ chồng sống với nhau bao nhiêu năm rồi, có gì thì từ từ hòa giải…”

“Huống hồ trai tài gái sắc như hai người, muốn tìm ai tốt hơn cũng chẳng dễ gì.”

Tống Dự Tinh thoáng do dự, như thể thật sự đang suy nghĩ nghiêm túc lời khuyên đó.

Tôi lập tức bảo nhân viên đừng nói nhảm nữa, làm thủ tục cho nhanh.

Nhận được giấy chứng nhận ly hôn, tôi thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ:

“Đàn ông tốt trên đời còn nhiều, tôi không thiếu anh ta.”

Còn chuyện hắn sau này kết hôn với Lâm Chỉ Vy, tôi thực sự chẳng mảy may để tâm.

Tôi bước ngang qua hai người họ, thản nhiên rời đi.

Tống Dự Tinh chỉ biết lặng lẽ nhìn bóng lưng tôi, ngơ ngác rất lâu không lấy lại tinh thần.

Tôi cứ tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc, nào ngờ… chuyện ly hôn của tôi lại leo thẳng lên hot search.

【Tổng giám đốc chèn ép người yếu, công khai đập nát xe người khác!】

Vừa thấy tiêu đề, tôi chết sững.

Nhấn vào xem kỹ, chỉ thấy hai mắt tối sầm lại…

9

Những thông tin trong bài viết đều là những lời cắt ghép trắng trợn, đảo trắng thay đen về sự việc xảy ra trước đó.

Bài đăng không chỉ miêu tả tôi như một kẻ điên cuồng hành hạ “tiểu tam”, mà còn dựng nên hình ảnh một tổng giám đốc cậy quyền ức hiếp người khác, không xem ai ra gì.

Trong đầu tôi thoáng hiện lên lời Tống Dự Tinh từng nói trước cổng tòa án — có lẽ đây chính là điều hắn cho là tôi sẽ hối hận.

Nhưng nếu chỉ thế thì chưa là gì. Tôi còn có cả phòng PR hùng hậu của tập đoàn Giang thị, đâu phải ngồi không ăn lương.

Ngay khi phát hiện làn sóng bôi nhọ hình ảnh công ty và bản thân tôi, bộ phận truyền thông đã lập tức bắt tay vào xử lý khủng hoảng.

Thế nhưng điều khiến tôi không ngờ là—dù cả công ty cùng hành động, từ khóa kia vẫn giữ vững vị trí trên hot search suốt một ngày trời.

Thậm chí tin đồn nam diễn viên bên công ty đối thủ có “mấy chị dâu” cũng không thể đẩy nó xuống.

Tôi lập tức nhận ra—chuyện này không chỉ là trò mèo của Tống Dự Tinh.

Nhất định sau lưng hắn còn có thế lực khác nhúng tay vào. Rất có thể là đối thủ cạnh tranh của tôi đang lợi dụng cơ hội để ra đòn hạ bệ.

Tôi lướt qua những bình luận trên mạng, từng câu từng chữ đều ghê tởm đến mức không muốn đọc tiếp.

“Loại chó cậy quyền này mà còn dám vênh váo, ngứa mắt không chịu được!”

“Không được yêu mới là tiểu tam, bà cô này tưởng mình là cái thá gì, chồng cô ta không mù đâu!”

“Nghe nói mới ly hôn, giờ thì chẳng khác gì đôi giày rách, không người đàn ông nào thèm ngó nữa!”

Trợ lý khuyên tôi đừng đọc nữa, nhưng tôi lại càng đọc càng tỉnh táo.

Tất cả chút cảm xúc còn sót lại dành cho Tống Dự Tinh, đều bị tôi nhổ tận gốc, không để lại mảy may.

Làn sóng dư luận không ngừng lan rộng, đến mức ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của tập đoàn Giang thị, khiến nội bộ cũng trở nên hỗn loạn.

Dù tôi đã nhanh chóng tổ chức cuộc họp động viên, trấn an toàn thể nhân viên rằng công ty sẽ không có chuyện gì, nhưng hiệu quả chẳng được bao nhiêu.

Thậm chí, tôi còn nghe lén được vài lời oán trách từ chính người trong công ty—cho rằng tôi là căn nguyên khiến mọi thứ rối loạn.

Cổ phiếu rớt giá nghiêm trọng khiến nhiều cổ đông lớn trong hội đồng quản trị bắt đầu chất vấn khả năng điều hành của tôi.

Đúng lúc tôi bận xoay như chong chóng, Lâm Chỉ Vy lại chủ động gọi điện, muốn gặp mặt.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)