Một ngày trước khi nhập học, Chu Trì – thanh mai trúc mã của tôi – hỏi mượn máy bay.
Tôi cứ tưởng anh ta đổi tính, hào phóng bất ngờ, nên gật đầu cho mượn.
Anh ta chuyển cho tôi 1.314 tệ, nói là phí thuê, quyết không ăn không của ai.
Tôi nhìn con số kia, hiểu ngay ý nghĩa, bật cười rồi nhận lấy.
Sáng nhập học, tôi kín đáo bắt taxi đến trường.
Vừa đến cổng, đập vào mắt là chiếc máy bay tư nhân của tôi đậu ngay giữa sân trường.
Nó bị trang trí bằng ruy băng hồng, bóng bay đủ màu, y như cái bánh sinh nhật khổng lồ.
Xung quanh là ánh mắt ngưỡng mộ trầm trồ của đám sinh viên.
Tôi cứ tưởng Chu Trì cuối cùng cũng thông suốt rồi, mặt mày vui vẻ bước lên nhận lấy bất ngờ anh ấy chuẩn bị.
Nhưng vừa tới gần, tôi đã thấy hoa khôi của khoa – Lâm Tịch – chân trần vắt vẻo trên ghế lái riêng của tôi.
Bình luận