Chương 3 - Chiếc Máy Ảnh Thần Bí Và Cuộc Đổi Đời

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Giờ thì hay rồi, nhà cũng mất, tiền cũng không còn, chị nói xem, em cho chị cơ hội làm giàu đấy, là do chị không biết nắm bắt!”

Lúc trước tôi tích góp từng đồng để mua nhà, đến ngày nộp tiền đặt cọc, Giang Miên Miên lao tới trước mặt tôi, giật lấy hợp đồng mua nhà rồi xé nát.

Cô ta tức giận mắng tôi:

“Chị! Sao chị lại ích kỷ như vậy!”

“Em đã nói rồi, hãy đưa tiền mua nhà cho anh Minh, để anh ấy đem đi đầu tư, sao chị còn đi mua nhà!”

“Chị có biết không, việc chị làm bây giờ sẽ khiến đất nước mất đi một ngôi sao thương nghiệp tương lai đấy!”

“Chị còn đứng đó làm gì! Mau đưa hết tiền mua nhà cho em! Anh Minh tài hoa đầy mình…”

Tôi chưa để cô ta nói hết câu, liền ra hiệu cho nhân viên môi giới gọi bảo vệ đến.

……

Tôi nhướng mày, liếc nhìn Giang Miên Miên:

“Nhìn qua thì cuộc sống hiện giờ của em cũng khá khẩm nhỉ.”

Sắc mặt Giang Miên Miên khẽ biến, đến giờ phút này cuối cùng cô ta cũng ý thức được rằng phải che giấu bí mật về chiếc máy ảnh.

Thế là cô ta quay sang nhìn Trương Minh:

“Đều là nhờ vào bản lĩnh của anh Minh đấy, em đã nói rồi mà, anh Minh là người có tài năng lớn, đầu tư theo anh ấy thì không bao giờ sai đâu!”

Trương Minh nghe vậy, kiêu ngạo ngẩng cao đầu, vẻ mặt rõ ràng vô cùng đắc ý.

Tôi không nhịn được bật cười thành tiếng, xem ra nói dối nhiều rồi, chính Trương Minh cũng bắt đầu tin thật.

Tôi không muốn dây dưa với họ nữa, quay người định rời đi, Giang Miên Miên liền hét lên sau lưng tôi:

“Chị ơi, nếu sau này đói đến mức không có gì ăn, nhớ đến tìm em nha!”

“Dù sao cũng là chị em một nhà, chỉ cần chị mở miệng, mười đồng, tám đồng gì đó em chắc chắn sẽ cho, em làm sao mà nỡ nhìn chị chết đói chứ!”

Sau khi thuê xong nhà, tôi lập tức mua vé máy bay bay đến Túc Thành.

Khi máy bay hạ cánh, tôi lại tiếp tục đi xe nhiều chặng, vượt qua quãng đường dài, cuối cùng cũng đến được trước một ngôi làng nhỏ nơi vùng núi.

Nhìn cánh cửa gỗ cũ kỹ trước mắt, và cô thiếu nữ đang lom khom làm việc trước cửa, khóe mắt tôi không kìm được mà cay cay.

4

Cô thiếu nữ sững người một lúc, rồi nở một nụ cười thật thà: “Chị ơi, chị đến tìm người à?”

Tôi không thể kìm lòng, lập tức ôm chầm lấy cô ấy vào lòng.

Thiếu nữ tên là Lưu Chiêu Đệ, sau này tôi đổi tên cho cô ấy thành Lưu Chiêu Chiêu.

Kiếp trước, cô ấy được tuyển đặc cách vào công ty tôi với tư cách là người khuyết tật.

Hôm phỏng vấn, Lưu Chiêu Chiêu sắc mặt vàng vọt, theo phản xạ rụt bàn tay trái lại, giọng run run:

“Giám đốc Giang, em tuy mất hai ngón tay nhưng không ảnh hưởng đến công việc đâu!”

“Dù là gõ máy hay việc tay chân, em đều làm được hết!”

“Đây là công ty thứ hai mươi em đến phỏng vấn rồi, chẳng ai muốn nhận một người vừa không có bằng cấp lại còn tàn tật như em…”

“Nhưng em có thể đảm bảo, em tuyệt đối sẽ không làm phiền đến công ty đâu, em không có ý muốn lấy lòng thương, chỉ xin chị cho em một cơ hội thử việc… thời gian thử việc em không cần lấy một xu tiền lương nào cả…”

Tôi giữ cô ấy bên mình, để làm trợ lý.

Sau này tôi mới biết, cô ấy khao khát có một công việc, là để thoát khỏi gia đình gốc rễ độc hại của mình.

Cả đời cô ấy đều làm trâu làm ngựa cho cha mẹ và em trai, rõ ràng học hành rất giỏi, vậy mà lại bị ép nghỉ học từ cấp ba.

Năm mười tám tuổi, mẹ cô ta đã thỏa thuận giá cả xong xuôi, muốn bán cô cho một lão già độc thân làm vợ.

Lưu Chiêu Chiêu gần như liều cả mạng mình mới trốn được.

Thế nhưng cho dù cuộc đời chỉ ban cho cô toàn là tăm tối, thứ cô trao lại cho người khác vẫn là ánh sáng.

Chỉ vì tôi cho cô một cơ hội việc làm, khi bí mật về chiếc máy ảnh bị lộ, có người truy sát tôi để cướp bảo vật,

Cô đã không chút do dự chắn trước mặt tôi.

Lúc tôi bị Giang Miên Miên đâm chết bằng một nhát dao, chính cô là người báo thù cho tôi, giết chết Giang Miên Miên.

Cuối cùng, Lưu Chiêu Chiêu đứng trên tầng thượng công ty, gieo mình xuống.

Trước khi chết, cô nhìn vào khoảng không thẫn thờ thì thầm:

“Tại sao ông trời lại tàn nhẫn đến vậy, em đã rất khó khăn mới tìm được ánh sáng của riêng mình…”

“Chị Giang Yên, cảm ơn chị vì đã cho em một cái tên mới, cũng cảm ơn chị vì đã cho em một cuộc đời mới…”

“Nhưng thì ra… em thật sự là người không may mắn, mẹ nói không sai… là em đã khắc chết chị rồi…”

Linh hồn tôi lơ lửng trước mặt cô, nhưng cho dù tôi có gào thét đến đâu, có khóc bao nhiêu, cũng không thể ngăn nổi bóng dáng dứt khoát gieo mình ấy.

Tôi trừng mắt nhìn tất cả mọi thứ diễn ra trước mắt, đến khi mở mắt ra, đã quay lại ngày kế thừa di sản.

……

Tôi nắm lấy tay Lưu Chiêu Chiêu, ngón giữa và ngón áp út bên tay trái của cô đã bắt đầu lở loét và bốc mùi.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)