Chương 7 - Rượu Và Sự Trả Thù - Chiếc Lồng Gai

7.

Không lâu sau khi Vũ Mạn bỏ đi được một lúc, bảo mẫu liền gõ cửa phòng tôi để vào dọn dẹp.

Đợi sau khi dọn dẹp sạch sẽ, bảo mẫu đưa cho tôi một tờ giấy nhăn nheo.

Trong miệng đầy oán trách, “ Bà Lục thật quá mức, còn ném cả giấy nhập học của em”

Tôi không nói gì, chẳng qua nhận tờ giấy nhào nát thông báo trúng tuyển bị tôi cố tình nhờ người làm giả, tôi chậm rãi vuốt ve nó, lại đem nó đặt ở vị trí dễ thấy nhất trên bàn.

Vừa đặt giấy trúng tuyển xuống, Bùi Triển gọi điện thoại đến.
“ Con nhờ cậu phục hồi lại video cũ, cậu đã làm cho con rồi…..”

Tôi vừa nghe điện thoại của Bùi Triển, vừa đưa mắt nhìn bảo mẫu.
“ Chị Lưu, sao chị còn chưa ra ngoài ”

Chị Lưu như chỉ chờ có nhiêu đó, lập tức bước nhanh ra khỏi phòng tôi.

Tôi khoá cửa phòng lại, lúc này mới nói cùng Bùi Triển.
“ Cảm ơn cậu, tạm thời để USB bên chỗ cậu, khi nào cần con sẽ đến lấy.”

Bên kia dầu dây Bùi Triển thở dài.

Bầu không khí có chút ngượng ngùng.

Tôi im lặng chờ cậu ấy nói tiếp.

Ngay tại lúc tôi nghĩ cậu ấy sẽ im lặng cúp máy, thì cậu lại mở miệng.
“ Vì sao lúc trước con không trực tiếp báo cảnh sát “

Tuy sớm đoán được Bùi Triển sẽ hỏi như vậy, nhưng khi mở miệng tôi vẫn nghẹn ngào.

Cố gắng ổn định cảm xúc của mình, tôi mở miệng nói.
“ Cậu, cậu có cảm thấy, nếu chỉ đi tù, như vậy có quá tiện nghi cho Vũ Mạn không?”
“ Cô ta là loại người ham hư vinh, con sẽ cho cô ta tại thời điểm vinh quang nhất , đem cô ta đẩy xuống, để cô ta vĩnh viễn không bao giờ trở mình được.”

Kết hôn với Lục Minh, từ một đứa con gái trong một gia đình bình thường trở thành phu nhân tổng giám đốc.

Không đậu đại học nhưng lấy được một người giàu có, cô ta được vô số người hâm mộ ghen tị, luôn là trung tâm chủ đề của mọi người.

Thân phận được thay đổi, những lời đường mật của Lục Minh trong lễ kết hôn, đến khi dêm tân hôn bị Lục Minh bạo hành, cô ta la hét khàn cả cổ.

Những tra tấn bạo hành của Lục Minh làm với cô ta còn chưa đủ để bù đắp những tội ác của của ta ở trường học.

Có lẽ ngôn ngữ của tôi quá mức hận ý, Bùi Triệt chỉ im lặng cả buổi.

Mối quan hệ của tôi và Bùi Triển không tính là tốt lắm, tôi cũng không hiểu rõ cậu ấy.
Tôi chỉ biết một điều, cậu ấy và tôi giống nhau cùng hận Lục Minh.

Cậu ấy sỡ dĩ quan tâm tôi như vậy, có lẻ bởi vì sau khi mẹ tôi chết, cậu ấy cảm thấy cần phải chăm sóc tốt cho đứa con gái duy nhất của chị gái để lại.

Nhưng lần này tâm tư trả thù của tôi, có thể doạ đến cậu ấy.

Suy nghĩ thật kĩ tôi định nói xin lỗi cùng cậu ấy, thì cậu ấy đột nhiên mở miệng.
“ Cậu có thể giúp gì cho con? ”

Tôi sửng sốt trong vài giây, cuối cùng cười khẻ một tiếng.
“ Cậu, ngày mai cậu có thể giả vờ lôi kéo Lục Minh uống rượu được không? “