Chương 3 - Chiếc Khăn Còn Lại

7

“Không cần.”

Tôi lạnh nhạt rút tay ra:

“Tôi còn có việc, mọi người cứ chơi đi.”

Đang định đi, Lục Hứa lại chặn tôi:

“Em có việc gì nữa?”

Giọng điệu chất vấn đầy lẽ hiển nhiên, giống như năm năm trước, khi cậu ấy hỏi tôi “Em còn bài nào chưa làm xong” vào ngày sinh nhật của cậu ấy.

Tôi bỗng thấy bực bội, mặt lạnh lùng:

“Liên quan gì đến anh?”

Cậu ấy sững người, rồi sắc mặt trầm xuống:

“Ninh Dĩ Phong, năm năm không gặp, em giờ có gan rồi nhỉ, gặp tôi không chào hỏi thì thôi, lại còn thái độ như vậy? Năm đó em lặng lẽ bỏ đi, tôi còn chưa giận, em có biết tôi…”

“Tiểu Phong, chúng tôi luôn coi cậu là bạn, mình cứ nghĩ cậu cũng vậy. Không ngờ cậu chuyển trường cũng không nói một tiếng, mình và A Hứa thực sự rất buồn.”

Cố Tích vội vàng tiếp lời của Lục Hứa, giọng nói nghe thì trông có vẻ buồn bã, nhưng ý tứ khẳng định chủ quyền rõ ràng.

Lục Hứa đứng bên cạnh cô ấy cũng không phản bác gì, biểu cảm trên mặt cũng tương tự như vậy, đều là nhìn tôi với vẻ trách móc và thất vọng.

Tôi đang bối rối tìm cách rời khỏi hai người này, thì nghe một giọng nói quen thuộc từ bên cạnh:

“Ninh Dĩ Phong, lại đây.”

Giọng nói rõ ràng, có chút lười biếng lại pha lẫn chút chán ghét mang tính mệnh lệnh.

Nếu không phải là sếp của tôi – Ôn Lễ Hằng, thì còn ai vào đây nữa?

Mọi người nghe tiếng liền nhìn qua.

Lúc này Ôn Lễ Hằng đứng ở cửa khách sạn, dáng vẻ lười nhác. Đẹp trai thì có, nhưng cái khí chất ngạo mạn lại càng nổi bật hơn.

“Anh? Sao anh lại ở đây?” – người lên tiếng là cô gái vừa chất vấn tôi về cái túi hàng fake.

Nhưng Ôn Lễ Hằng chẳng thèm nhìn cô ấy, chỉ bước tới trước mặt tôi:

“Cô là rùa à, sao có thể nín nhịn trong mai lâu như thế?”

“…”

“Đến heo còn biết mở miệng, cô không có miệng sao?”

Anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt thất vọng.

Lục Hứa cau mày chen vào:

“Anh là ai, dựa vào đâu mà nói cô ấy?”

“Tôi trả tiền cho cô ấy, anh nghĩ sao?”

Câu nói mang theo chút hàm ý khiến sắc mặt Lục Hứa thoáng thay đổi.

Những người khác cũng thế.

Cô em gái của Ôn Lễ Hằng kinh ngạc kêu lên:

“Anh, cô ấy không phải là bạn gái của anh đấy chứ?! Chiếc túi anh mua là cho cô ấy sao? Vậy cái túi đó không phải là hàng giả?”

Không phải hàng giả?

Tôi sững sờ, tay cầm cái túi bắt đầu run rẩy…

Ôn Lễ Hằng liếc nhìn em gái mình với ánh mắt lạnh nhạt:

“Ôn Lễ Viện, có cần tôi mua cho em cái loa đeo lên đầu không? Em có thể nói to thêm chút nữa đấy.”

Ôn Lễ Hằng không ngại chỉ trích ai, ngay cả em gái mình cũng không ngoại lệ.

Khi mọi người còn đang bất ngờ thì anh ấy đã kéo tôi đi. Vì vậy, tôi không nhìn thấy ánh mắt thoáng u tối của Lục Hứa phía sau.

Cậu ấy muốn đuổi theo, nhưng bị Cố Tích kéo lại:

“Hôm nay là sinh nhật em, anh có thể đừng đi không? Như vậy em thấy rất mất mặt.”

8

Người mắc kẹt trên núi quá đông, tất cả các phòng khách sạn đều đã bị đặt kín.

Tôi không dám ở phòng tổng thống, ban đầu đã được quầy lễ tân đồng ý cho qua đêm tạm ở sảnh nhưng không ngờ Ôn Lễ Hằng lại đến.

Khi tôi theo anh ấy vào phòng tổng thống mà anh đặt, cuối cùng tôi mới định thần lại:

“Sếp, sao anh lại ở đây?”

Anh ấy cởi áo vest, ngồi xuống sofa một cách thoải mái.

“Tôi vốn ở đây thì không được à?”

Vốn ở đây, vậy tại sao hôm nay lại bảo tôi mang tài liệu đến?

Rõ ràng là đồng nghiệp ở văn phòng luật nói anh ấy có phiên tòa đến bốn giờ chiều mới kết thúc cơ mà.

Tôi muốn hỏi, nhưng không dám. Dù gì Ôn Lễ Hằng cũng nổi tiếng là người độc miệng, đặc biệt thích mắng người, như vừa nãy.

Mới vào văn phòng luật ba tháng, tôi đã bị anh ấy mắng không dưới ba mươi lần.

Nhưng điều anh ấy mắng tôi nhiều nhất là tôi ngốc. Đầu óc ngu ngốc, miệng cũng chậm chạp.

Tôi cúi đầu mơ màng thì bỗng thấy ánh sáng trước mắt bị che khuất, một khuôn mặt đẹp trai bất ngờ xuất hiện khiến tôi giật mình.

“Sếp…”

“Chậc.”

Ôn Lễ Hằng nhìn tôi chằm chằm vài giây, rồi mới thu lại ánh mắt, đứng thẳng dậy:

“Cô không đẹp gì cho cam, thế mà lại còn rơi vào mấy vụ tình tay ba rẻ tiền như vậy?”

“Sao anh biết quan hệ giữa tôi và họ?”

“Lẽ ra cô nên phản bác câu trước của tôi chứ?”

“Hả?”

Ôn Lễ Hằng nhìn tôi với vẻ mặt như muốn phát cáu vì tôi không hiểu chuyện:

“Trợ lý Ninh, khi người khác nói cô xấu, lẽ ra cô phải cãi lại chứ? Sao lại chấp nhận một cách bình thản như vậy?”

“Nhưng anh nói đúng mà.”

Ôn Lễ Hằng sững lại.

“Dù là sự thật thì cũng phải cãi lại, cô không có chút tự tôn nào sao? Trợ lý Ninh, gặp chuyện đừng luôn tự trách mình, phải biết trách người khác, hiểu không?”

“Nhưng anh là sếp của tôi mà…”

“Tôi là sếp của cô thì sao? Vì tôi là sếp nên tôi có thể tùy ý mắng cô, còn người cô thích thì có thể tùy tiện sỉ nhục cô sao? Trợ lý Ninh, cô lúc nào cũng thích tìm lý do để biện minh cho sự yếu đuối của mình.”

“…”

“Có một người nổi tiếng từng nói, người đến 20 tuổi mà không ngông cuồng thì thật vô dụng. Cô đã 22 tuổi rồi đấy.”

“Sếp, người nổi tiếng đó cũng nói, người đến 30 tuổi mà còn ngông cuồng thì cũng vô dụng.”

“Trợ lý Ninh, cô thấy tôi giống kẻ vô dụng sao?”

Ôn Lễ Hằng nhếch môi với vẻ khinh thường:

“Những câu danh ngôn đó chỉ áp dụng cho người thường, như cô. Còn một thiên tài như tôi thì lúc nào cũng có quyền kiêu ngạo.”

“Sếp, anh thật sự tự luyến quá rồi.”

“Sai, người không có thực lực mới gọi là tự luyến. Loại như tôi, đó là nhận thức đúng về bản thân.”

Anh ấy dừng lại một chút, như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên nổi giận:

“Trợ lý Ninh! Tôi còn chưa 30, đừng có mà làm tròn!”

“…”

Quả nhiên, những gì đồng nghiệp ở văn phòng nói là đúng, sau sinh nhật 28, sếp rất nhạy cảm với tuổi tác của mình.

Tôi không biết Lục Hứa làm thế nào mà có được thông tin liên lạc của tôi. Vừa tắm xong, chuẩn bị đi ngủ thì nhận được cuộc gọi từ cậu ấy.

“Em đang ở cùng sếp của em sao?”

Mới vài tiếng mà cậu ấy đã nắm rõ quan hệ giữa tôi và Ôn Lễ Hằng khiến tôi có chút ngạc nhiên.

Nhưng nghĩ đến việc Lục Hứa không phải người bình thường, chắc hẳn mối quan hệ rộng rãi nên việc tìm hiểu rõ cũng chẳng khó khăn gì.

“Anh có chuyện gì thì nói, tôi đang chuẩn bị đi ngủ.”

“…Tiểu Phong, mấy năm nay tôi luôn nghĩ mãi về một vấn đề mà không thể hiểu nổi. Tại sao em lại thay đổi như thế này? Tại sao lại như đang giận tôi, và em cũng lạnh nhạt với Cố Tích như vậy? Chẳng phải cô ấy là bạn thân nhất của em sao? Hôm nay là sinh nhật cô ấy, em quên rồi à?”

Tôi cảm thấy cảm xúc vừa ổn định lại bắt đầu dâng lên.

Không hiểu sao, Lục Hứa luôn có khả năng khiến tôi kích động, dù là buồn hay là tức giận.

Có lẽ vì những lời của Ôn Lễ Hằng tối nay đã tác động đến tôi, khiến tôi không nhịn được mà đáp lại:

“Lục Hứa, chúng ta không phải là bạn, chưa bao giờ là bạn.”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây.

“Em luôn nghĩ như vậy?”

“Đúng.”

Hai người có địa vị không cân bằng thì làm sao có thể là bạn?

Hồi cấp ba, mọi người vẫn luôn đùa rằng tôi là “cái đuôi nhỏ” của hoa khôi và nam thần của trường, khi đó Lục Hứa cũng không phủ nhận, thậm chí còn cười theo.

“Vậy những gì chúng ta đã trải qua trước kia là gì?”

“Ý anh là mối quan hệ giữa hoa khôi, nam thần và cái đuôi nhỏ của họ?”

“…Em sao lại nghĩ như vậy? Anh chưa từng nghĩ thế, Cố Tích cũng không nghĩ thế!”

“Thế anh chắc chắn hiểu rõ Cố Tích đến mức biết rằng cô ấy không nghĩ vậy sao?”

“Tiểu Phong, em biết mình đang nói gì không? Những năm em không lời từ biệt mà bỏ đi, cô ấy vẫn luôn quan tâm và nhớ nhung em, ngày nào cũng buồn bã, vậy mà em lại…”

“Chậc, vẫn chưa tắt máy à? Cậu không thấy ghê tởm nhưng tôi thì thấy phiền.”

Ôn Lễ Hằng không biết vào phòng từ khi nào, cầm lấy điện thoại từ tay tôi. Trước khi cúp máy, tôi còn nghe loáng thoáng giọng Lục Hứa đầy lo lắng:

“Trong phòng em sao lại có tiếng đàn ông? Là Ôn Lễ Hằng sao? Em và anh ta không phải chỉ là quan hệ sếp và nhân viên sao, sao còn ở bên nhau giữa đêm khuya? Ninh Dĩ Phong!”

Nhưng không ai trả lời cậu ta nữa, chỉ còn tiếng tút tút của điện thoại.

Tôi nhìn sang Ôn Lễ Hằng lúc này chỉ mặc mỗi chiếc áo choàng tắm buộc hờ hững, ngập ngừng nhắc:

“Sếp, anh nên mặc thêm đồ đi!”

“Sao thế, không đẹp à?”

“Không phải, chỉ là giữa đêm khuya, có hai người ở đây…”

“Trợ lý Ninh.”

Ôn Lễ Hằng nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi:

“Đầu óc cô đang nghĩ gì vậy? Cả ngày chỉ nghĩ mấy chuyện không đâu, trách sao cô chỉ là một trợ lý luật sư.”

“…Sếp, tôi là trợ lý luật sư vì tôi chưa đủ giờ hành nghề để lấy chứng chỉ luật sư. Và hơn nữa, tôi còn trẻ.”

“…”

Ôn Lễ Hằng quả nhiên không chịu nổi khi bị nhắc đến tuổi tác, sắc mặt thoáng đen lại.

Một lúc lâu sau, anh ấy mới thở dài:

“Trợ lý Ninh, nếu cô có thể dùng cái tài khiến tôi tức chết để đối phó với cặp đôi tiện kia, tôi sẽ thấy an lòng hơn.”

Cặp đôi tiện kia?

Tôi thực sự choáng trước cách dùng từ của Ôn Lễ Hằng.

Ngoài mặt thì anh ấy toát lên vẻ cao quý, lịch lãm và đầy phong độ, nhưng sao mỗi lần mở miệng lại phá tan khí chất ấy…

Nhớ ra điều gì đó, tôi chợt nói:

“Sếp, về cái túi anh tặng tôi…”

“Cái túi đó sao? Cô thấy tôi lấy phí cao à? Đây đã là giá giảm đặc biệt rồi, không mặc cả. Không thích thì vứt đi, tiền không hoàn lại.”

Anh ấy nói xong liền quay đầu bước đi.

Tôi: “…”