Chương 6 - Chiếc Cà Vạt Của Anh Ở Trên Người Cô Ấy
Quay lại chương 1 :
Tôi vốn đã đoán trước, vậy mà cơn đau trong lồng ngực vẫn âm ỉ len lỏi như kim đâm.
Không biết bao lâu sau, tiếng mở cửa vang lên ngoài phòng khách.
Tôi tưởng là Chu Dự An trở về, nhưng bước ra thì thấy… là Thẩm Phi Phi.
Thấy tôi đi ra từ phòng ngủ, mặt cô ta biến sắc, vội vàng chạy vào xem xét, thấy chỉ có một mình tôi mới thở phào.
Cô ta tựa vào khung cửa, khoanh tay nhìn tôi đầy cảnh giác:
“Không phải chị nói sẽ ly hôn với anh Dự à? Quay lại đây làm gì?”
“Tôi biết ngay mà, chị căn bản không muốn ly hôn!”
“Anh Dự xuất sắc như vậy, sao chị có thể cam lòng buông tay?”
Không có Chu Dự An ở đây, cô ta chẳng cần giả vờ ngây thơ trong sáng nữa.
Ngắm nghía bộ móng mới làm, cô ta tỏ vẻ đắc ý:
“Chị chắc đang khinh thường tôi, thầm chửi tôi là hồ ly tinh đúng không? Tiếc là trong mắt chồng chị, chị còn không bằng loại đó nữa, hì hì.”
“Chị có biết anh Dự nói gì về chị không? Anh ấy bảo nhìn chị lúc không kiểm soát được đại tiểu tiện thật ghê tởm, vẫn là tôi tốt nhất, thơm tho, mềm mại, lại xinh đẹp và sạch sẽ.”
Lời cô ta nhẹ tênh, nhưng rơi vào tai tôi lại như đá đè nghìn cân, khiến tôi nghẹt thở.
Vài tháng trước, một bị cáo thất bại đã lái xe tông Chu Dự An để trả thù.
Khi xe lao đến, tôi đã đẩy anh ra.
Anh bình an vô sự, còn tôi gãy cả hai chân.
Có một khoảng thời gian tôi không thể rời khỏi giường, thậm chí còn bị mất kiểm soát chức năng bài tiết.
Tôi muốn thuê người chăm sóc, nhưng Chu Dự An không đồng ý.
Anh nói không yên tâm để người ngoài lo cho tôi.
Anh tự tay chăm tôi từng chút, ngày nào cũng lau rửa, dọn dẹp giúp tôi.
Khi tôi xấu hổ đến mức bật khóc vì mất kiểm soát, anh ôm tôi, dịu dàng vỗ về.
Tôi chưa từng nghĩ rằng, người đàn ông từng hết mực chăm sóc tôi, lại đi kể những giây phút tồi tệ nhất đời tôi cho nhân tình của anh ta.
Tôi bỗng không còn phân biệt nổi, suốt mười mấy năm qua rốt cuộc điều gì là thật, điều gì là giả.
Những khoảnh khắc thân mật yêu đương năm nào, giờ đây chỉ còn lại sự tuyệt vọng khiến tôi gần như phát điên.
Thẩm Phi Phi nhìn sắc mặt tôi, hừ lạnh, ánh mắt chẳng hề che giấu sự khinh miệt:
“Chị à, lời tôi nói tuy khó nghe, nhưng đều là sự thật.”
“Tỉnh lại đi, chị đã ba mươi rồi, vài năm nữa muốn làm kẻ thứ ba cũng chẳng ai thèm. Mau dọn đồ rồi cút đi, đừng bám lấy anh Dự nữa được không?”
Tôi hít sâu, bước lên, giơ tay tát thẳng vào mặt cô ta.
Thẩm Phi Phi ôm má hét lên:
“Chị dám đánh tôi?”
Tôi trở tay, lại tặng cô ta thêm một cái bạt tai nữa.
Má trắng của cô ta lập tức sưng đỏ, nước mắt ràn rụa.
“Anh Dự sắp về rồi! Tôi sẽ bảo anh ấy kiện chị tội gây rối!”
Tôi cười lạnh, túm tóc cô ta, tát thêm vài cái nữa:
“Tốt, anh ta về thì càng hay. Tôi đánh cả hai!”
“Tôi chờ anh ta kiện đấy!”
Đôi mắt to tròn của Thẩm Phi Phi trợn lên, gương mặt xinh đẹp biến dạng vì tức giận. Cô ta nghiến răng:
“Đồ điên!”Đ.ọc f.uI.I tại v.ivutruyen2.net đ.ể ủ.ng h.ộ t.ác g.iả !
“Chị y chang con điên mẹ chị, đầu óc có vấn đề!”
Một tiếng gào bén nhọn xé rách màng nhĩ.
Tôi như bị sét đánh trúng, đầu óc ù đặc.
Tầm nhìn mờ đi.
“…Cô vừa nói gì?”
Thẩm Phi Phi liếc tôi, giọng đầy khinh thường:
“Điên thì di truyền. Mẹ chị bị bệnh, chị cũng vậy.”
“Nghe nói chị hay khóc giữa đêm khiến anh Dự không ngủ nổi phải không? Tội nghiệp anh ấy quá.”
“Quả nhiên mẹ điên sinh con cũng—”
Tôi lao đến, siết cổ cô ta.
Cô ta không nói được gì, chỉ phát ra những tiếng rên gấp gáp, ánh mắt đầy hoảng sợ.
Toàn thân tôi run rẩy, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: Bắt cô ta câm miệng lại.
“Tâm Nhiên, em đang làm gì vậy!”
Có người kéo tôi ra khỏi người Thẩm Phi Phi.
Cô ta hoảng loạn ngã vào lòng Chu Dự An, gào khóc:
“Anh Dự! Cô ta muốn giết em!”
Chu Dự An hơi cau mày:
“Tâm Nhiên, anh đã nói tất cả là lỗi của anh, em giận thì trút lên anh cũng được mà.”
Nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.
Tôi ngẩng đầu, nhìn anh ta như nhìn một người xa lạ:
“Tại sao lại lừa em?”
Anh ta ngẩn người:
“Gì cơ?”
Tôi không muốn khóc trước mặt hai người này, nhưng nước mắt như vỡ đê, lau mãi không hết.
“Rõ ràng đã chán ghét em rồi, sao còn phải lừa dối?”
“Không yêu nữa thì cứ nói, khó khăn đến thế sao?”
“Tại sao không buông tha cho em sớm hơn?”
Tôi tựa vào tường, ngồi sụp xuống, ôm đầu gối bật khóc.
Chu Dự An lặng người nhìn tôi, rồi bất ngờ đẩy Thẩm Phi Phi ra.
“Cô đã nói gì với cô ấy?”
Thẩm Phi Phi mắt đỏ hoe:
“Anh Dự, anh làm em đau…”
Chu Dự An không động lòng, mặt lạnh như băng:
“Đừng để tôi hỏi lần thứ hai.”
Cô ta chưa từng thấy anh như vậy, sợ hãi đứng chôn chân tại chỗ:
“Em… em chỉ nhắc đến mẹ cô ta thôi mà, rồi cô ta như phát điên lên…”