Chương 8 - Chiếc Bánh Trung Thu Từ Tương Lai

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Cậu cứ xem trước đi, tôi ra ngoài một lát.”

Nói xong cô ấy rời đi.

Tôi đứng lặng, nhìn chằm chằm khối cầu ánh sáng, cố gắng nghiên cứu xem rốt cuộc nó là thứ gì.

Đột nhiên, trong đầu tôi vang lên một giọng máy móc:

【Chào bạn, tôi là hệ thống, chính là khối cầu trước mặt bạn.】

Tôi khựng tay lại.

Thử thăm dò, tôi trả lời bằng suy nghĩ trong đầu:

【Hệ thống?】

【Đúng vậy, là tôi. Chính tôi đã biến Trương Quỳnh từ một kẻ tầm thường thành người tỏa sáng rực rỡ. Tất cả những gì cô ta có đều nhờ tôi.】

【Tôi cũng có thể thực hiện điều ước của bạn. Bất kể bạn muốn gì, tôi đều có thể giúp bạn đạt được.】

Giọng nói ấy đầy mê hoặc.

Hiện thực hóa ước mơ – mấy ai có thể kháng cự trước lời mời gọi đó?

【Nghe thật hấp dẫn.】

【Đúng vậy, chỉ cần bạn ước, bạn sẽ có được mọi thứ bạn muốn.】

Tôi nhìn chằm chằm khối cầu sáng, gương mặt lộ vẻ khát khao:

【Thật sao, bất cứ thứ gì cũng được?】

Ánh sáng quanh khối cầu càng lúc càng chói, giống như người sắp không kiềm được phấn khích mà run rẩy.

Tôi bật cười:

【Vậy thì… tôi ước, mày và tất cả đồng loại của mày… vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này!】

Thời gian như ngưng đọng.

Giọng máy móc vô cảm cuối cùng cũng xuất hiện cảm xúc.

Một thứ cảm xúc mang tên — sợ hãi.

【Không!】

Khối cầu ánh sáng hoảng loạn va đập khắp nơi trong ống kính, tìm đường thoát thân.

Nhưng khi nhận ra không còn lối thoát.

“Bùm” — một tiếng nổ vang lên.

Khối cầu phát nổ, hóa thành một làn sương trắng lặng lẽ tan biến.

Lý Viên quay lại đúng lúc chứng kiến cảnh ấy, cười khổ:

“Cậu đúng là… gan lớn thật.”

“Thứ sinh vật không rõ nguồn gốc này, chẳng ai biết liệu chúng có giấu chiêu gì không. Lần sau đừng liều lĩnh như vậy nữa.”

Có lẽ… cũng sẽ không còn lần sau nữa.

12

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Vài ngày sau, tôi phối hợp với 711 tổ chức buổi họp báo.

Ngay khi tin tức được công bố, cả xã hội dậy sóng.

Nhưng tất cả những điều đó… không còn liên quan đến tôi nữa.

Tôi quay về trường.

Trước cửa ký túc xá, tôi gặp cha mẹ của Trần Lệ — họ đến thu dọn di vật của con gái.

Họ kéo tay tôi, vội vàng hỏi về chuyện giữa Trương Quỳnh và Trần Lệ.

Chỉ trong thời gian ngắn, họ như già đi mấy tuổi, mái tóc từng pha chút đen giờ đã bạc trắng hoàn toàn.

Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Trong lòng tôi nặng trĩu.

Tôi quyết định nói thật.

“Là Trương Quỳnh cố tình hoán đổi vảy cá cho Trần Lệ.”

Trong mắt cha Trần Lệ lóe lên một tia tàn nhẫn.

Ông chỉ nói một câu cảm ơn, rồi rời đi.

Trương Quỳnh biến mất.

Không ai biết cô ta đi đâu.

Cuộc sống của tôi dần trở lại yên bình.

Lặng như mặt hồ chết, không còn một gợn sóng.

Cho đến một ngày, khi tôi đang tìm tài liệu thì vô tình truy cập vào web ngầm.

Tôi bấm mở một video quay trong phòng phẫu thuật.

Trong đó là cảnh đang thực hiện ca cấy ghép vảy cá lên cơ thể người.

Trên bàn mổ, một bà lão rên rỉ trong đau đớn.

Nửa thân thể nhăn nheo của bà ta đã bị thay thế bằng lớp vảy cá đen nhánh.

Dù gương mặt đã biến dạng hoàn toàn, tôi vẫn nhận ra — đó là Trương Quỳnh.

Ca phẫu thuật tàn khốc ấy kéo dài suốt năm tiếng.

Chỉ đến khi cơ thể bà ta phủ kín vảy đen, Trương Quỳnh mới chịu trút hơi thở cuối cùng.

Tôi lặng lẽ tắt video.

Coi như chưa từng thấy gì cả.

Đây là cái giá mà Trương Quỳnh phải trả cho Trần Lệ.

Cô ta đáng phải trả.

Kể từ ngày hệ thống biến mất.

“Tôi” của tương lai không còn gửi tin nhắn cho tôi nữa.

Mọi tin tôi gửi đi, cũng không còn ai hồi đáp.

Mãi cho đến khi Lý Viên xuất hiện trước mặt tôi.

Cô ấy nói:

“Tôi của tương lai nhờ tôi thay cô ấy gửi lời cảm ơn. Nếu không nhờ cậu kiên định cứu lấy chính mình khỏi nước sôi lửa bỏng, lịch sử sẽ không thay đổi. Cô ấy sẽ chỉ sống trong trầm uất cho đến cuối đời.”

Tôi khựng lại:

“Cô ấy bây giờ sao rồi? Sao không tự mình nói với tôi?”

“Sau khi cậu thay đổi quá khứ, phiên bản bất hạnh của cô ấy đã biến mất. Giờ chỉ còn lại cậu — một cậu chưa từng trải qua bi kịch. Hãy sống thật tốt.”

Nói xong, Lý Viên quay người định rời đi.

Bất chợt, tôi cảm thấy có gì đó không ổn.

“Đợi đã, sao cô biết tôi từng liên lạc được với ‘tôi’ của tương lai?”

Lý Viên bật cười:

“Khá lắm, phát hiện cũng nhanh đấy.”

“Cậu còn nhớ ký chủ đầu tiên chúng tôi bắt được không? Sau khi bị tra khảo, hệ thống ký sinh trong cô ta đã khai ra rất nhiều bí mật, giúp chúng tôi hiểu sâu hơn về bọn chúng. Cuối cùng, hệ thống ấy đã phản bội đồng loại và gia nhập đội ngũ của chúng tôi.”

“Chính nhờ nó mà ‘tôi’ của tương lai có thể liên lạc được với cậu. Là hai người đã cùng nhau ngăn chặn một thảm kịch lớn hơn nữa.”

Tôi lẩm bẩm:

“Thật sự… quá lợi hại rồi.”

Lý Viên gật đầu:

“Đúng là rất lợi hại.”

“Sau khi tốt nghiệp, cậu có muốn về làm việc ở 711 không?”

Nhìn theo bóng lưng Lý Viên rời đi, trong mắt tôi ánh lên tia sáng cương quyết:

“Muốn!”

(Hoàn)

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)