Chương 4 - Chiếc Băng Vệ Sinh Kỳ Lạ
Điền Nhụy Nhụy vừa làm bộ từ chối vừa dụ dỗ, khiến Chu Tư Minh cười như đứa trẻ.
“Nếu bài không giỏi, thì lên giường biểu hiện tốt một chút nha. Daddy vui thì cho điểm cao luôn…”
Nói chưa dứt câu, hai người đã lăn lộn lên ghế sofa.
Càng trớ trêu hơn là — phía sau sofa, chính là bức ảnh cưới của tôi và Chu Tư Minh treo lù lù trên tường.
Tối hôm đó, tôi đem toàn bộ đoạn video lưu lại vào đĩa, chuẩn bị làm đòn chí mạng cho Chu Tư Minh khi đến thời điểm thích hợp.
Sau khi từ khách sạn trở về, tôi giả bộ như vừa đi du lịch thật sự, miêu tả cảnh đẹp như tranh vẽ:
“Anh Tư Minh, anh nên thử đi chơi một chuyến đi!”
“Chỗ em đến là núi Thanh Lương, đẹp tuyệt vời luôn!”
“Quan trọng là không khí ở đó trong lành, ít người, homestay dưới chân núi thì yên bình dễ chịu, đến cả tâm hồn cũng được gột rửa nữa cơ!”
Điểm chính tôi muốn nhấn mạnh — không phải cảnh đẹp, mà là… homestay.
Tôi không tin một kẻ thích cảm giác kích thích như anh ta lại không cắn câu.
Quả nhiên, nửa tháng sau, Chu Tư Minh nhắn cho tôi:
“Vũ Quyên, dạo này công việc nhiều quá, anh tính đến núi Thanh Lương em từng nhắc cho khuây khỏa, đừng lo nha.”
Tôi âm thầm xác nhận với người quen ở trường — quả nhiên hôm đó, Điền Nhụy Nhụy cũng xin nghỉ, nói là đi tỉnh khác làm khảo sát.
Tín hiệu trên núi Thanh Lương kém, liên lạc không được là chuyện bình thường.
Nhưng vì tôi cố ý hay lặp đi lặp lại chuyện này bên tai Chu Giản, nó bắt đầu nghi ngờ:
“Mẹ, ba con có khi nào xảy ra chuyện thật không vậy?”
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi và Chu Giản đăng bài tìm người giúp đỡ lên mạng:
“Chồng tôi là giáo sư đại học, có danh tiếng trong giới.”
“Ngày 25 tháng 3 buổi tối, cùng nữ sinh của mình đến núi Thanh Lương làm khảo sát. Do tuổi cao, nữ sinh còn trẻ, cả hai sức khỏe không đảm bảo nên lạc đường trong lúc leo núi, đến nay vẫn không liên lạc được.”
“Chúng tôi khẩn thiết tìm kiếm những người có kinh nghiệm cứu hộ, ai tìm thấy được xin nhận 50.000 tệ tiền cảm ơn!”
Tôi còn đính kèm cả ảnh của Chu Tư Minh và Điền Nhụy Nhụy.
5
Bài đăng nhanh chóng gây bão trên mạng, từng đoàn tình nguyện đổ về núi Thanh Lương, thậm chí cả cảnh sát địa phương cũng phải tham gia hỗ trợ.
Tôi thì ngồi thư thái trên ghế massage, thỉnh thoảng còn vào trả lời bình luận, diễn tròn vai một người vợ lo lắng đến bạc tóc vì chồng:
“Chồng tôi tài giỏi như vậy, nếu mà xảy ra chuyện ở núi Thanh Lương thì thật là mất mát lớn cho giới học thuật!”
Cư dân mạng thi nhau an ủi:
“Cô đừng lo! Dù không có tiền thưởng, chúng tôi cũng quyết tâm lật tung núi Thanh Lương để tìm được thầy Chu!”
…
Cuối cùng công sức không phụ lòng người — một ngày sau, cảnh sát liên lạc với tôi:
Chu Tư Minh và Điền Nhụy Nhụy đã được tìm thấy, nhưng… tình hình không được tốt cho lắm.
Nghe xong tôi mừng như mở cờ trong bụng, trang điểm lộng lẫy, dẫn theo Chu Giản đến đồn cảnh sát.
Nhìn thấy bộ dạng của Chu Tư Minh lúc ấy — suýt nữa tôi đã bật cười thành tiếng…
Người đàn ông đó khom lưng, toàn thân dơ bẩn lấm lem máu, hoàn toàn khác với hình tượng phong lưu nho nhã thường ngày, trông chẳng khác nào một con chó ướt sũng bị nước cuốn trôi.
Mà buồn cười nhất là — giờ còn là một con chó què: Chu Tư Minh bị gãy chân.
Núi Thanh Lương hiểm trở như thế, hắn lại vội vàng leo lên để trốn, không gãy chân mới là lạ!
Tôi cố tình ép ra vài giọt nước mắt, rồi dùng hết sức đè lên cái chân bị thương của hắn:
“Chồng à, em với con trai cuối cùng cũng tìm được anh rồi, anh có biết bọn em đã lo cho anh đến mức nào không…”
“A! Đừng động vào chân tôi!”
Chu Tư Minh lập tức đẩy tôi ra, khuôn mặt đau đớn vặn vẹo.
Tôi suýt ngã xuống đất, may mà có Chu Giản đỡ lấy:
“Ba, ba bị sao vậy? Ban đêm ban hôm lại leo núi với sinh viên của mình đã đủ mất mặt rồi, giờ lại còn đối xử với mẹ thế này?”
“Ba không biết xấu hổ à?”
“Thôi, đừng nói ba như thế, ông ấy cũng là vì nghiên cứu thôi mà…”
“Mẹ, mẹ đúng là…”
Chu Giản tức đến độ không nói nên lời, quay lưng bỏ đi.
Nhưng nó không biết rằng — đây chỉ là một phần trong kế hoạch trả thù của tôi.
Lúc mọi người đang bu lại hóng chuyện, tôi quyết định đổ thêm dầu vào lửa.
Tôi giả vờ chất vấn chủ nhà nghỉ:
“Anh chủ, anh biết rõ chồng tôi tuổi tác đã cao, tại sao lại không ngăn ông ấy leo núi?”
“Ông ấy bị thương nặng thế này, chỗ các anh chịu trách nhiệm được không? Ông ấy là một nhân vật lớn trong giới học thuật đấy!”
Chủ nhà nghỉ mặt mày oan ức:
“Trời đất chứng giám, đêm hôm kia giáo sư Chu với sinh viên của ông ấy đang ở trong phòng làm nghiên cứu, vừa nghe tin có người đến tìm, ông ấy phát điên luôn, nửa đêm kéo cô sinh viên lên núi. Tôi khuyên cỡ nào cũng không được!”
Bốn phía bỗng chốc im phăng phắc.
Ngay sau đó, không biết ai trong đám đông thốt lên một câu:
“Nói vậy tức là tối hôm đó, giáo sư Chu và nữ sinh ở lì trong phòng nhà nghỉ.”
“Chỉ khi biết có người đến tìm mới vội vàng leo núi sao?”
Tôi thật sự muốn quỳ lạy người đó một cái — cuối cùng cũng có người nhìn ra điểm then chốt rồi!
“Anh Tư Minh, chuyện này là sao?”
Tôi che miệng, giả bộ ngạc nhiên:
“Nhụy Nhụy là sinh viên của anh, cũng là bạn học của con trai mình mà!”
“Chúng tôi tin tưởng anh đến thế, vậy mà anh lại giấu chúng tôi làm ra chuyện như vậy… thật quá thất vọng rồi!”
Tôi cứ tưởng lần này có thể khiến hắn thân bại danh liệt.
Không ngờ hắn lại nhếch mép cười, lộ rõ vẻ giảo hoạt, để lộ ra nước cờ dự phòng:
“Vũ Quyên, anh trong sạch. Anh có nhân chứng.”
Vừa dứt lời, phó hiệu trưởng Triệu Liên Khải xuất hiện.
Trong tay ông ta là một tấm băng rôn, phía sau còn có một nhóm giáo viên và sinh viên theo cùng.
“Tôi nghĩ mọi người đang hiểu lầm giáo sư Chu và bạn học Điền.”
“Tối hôm qua chúng tôi đang tổ chức hội nghị học thuật, còn việc đi khảo sát trên núi Thanh Lương là do tôi chỉ đạo.”
“Hiện tại giáo sư Chu bị thương vì khảo sát, bạn học Điền thì bị hoảng sợ, điều chúng ta nên làm là biểu dương tinh thần học thuật của họ, chứ không phải suy diễn, bôi nhọ.”
“Vũ Quyên, chị nói xem, tôi nói vậy có đúng không?”
Mặt tôi lập tức sầm xuống. Tôi… đã thua.