Chương 1 - Chiếc Áo Lông Vũ Đắt Giá
Buổi chiều khi đi đón con, mẹ chồng gọi điện đến.
“Thanh Thu à! Sao đến ngày 11.11 rồi mà con chưa mua gì cho Viễn Sơn thế? Năm nay lạnh lắm đấy, con phải mua cho thằng bé cái áo lông vũ tử tế, hàng hiệu vào, loại hai ba triệu ấy mặc mới ấm.”
Tôi đang tập trung lái xe, tiện miệng đáp: “Áo lông vũ hai ba triệu đến con trai con là Mục An còn chưa có mà mẹ.”
Mẹ chồng hét lên: “Ý con là gì đấy? Không định mua à?”
Đèn xanh bật, tôi cuống cuồng nói: “Để con suy nghĩ đã.”
Để tránh bị phân tâm lần nữa, tôi tắt nguồn điện thoại.
Về đến nhà mở máy lên, hàng chục cuộc gọi nhỡ khiến máy gần như đơ luôn.
Mẹ chồng, anh cả, chị dâu – thay phiên nhau gọi cho tôi.
Tôi còn chưa kịp gọi lại thì chồng tôi – Mục Bắc Thần – vừa bước vào cửa đã sa sầm mặt hỏi: “Em định gửi Viễn Sơn về cho mẹ nuôi hả?”
Tôi vừa định giải thích thì anh lại nói tiếp: “Mẹ lớn tuổi rồi em không biết à? Còn em cả ngày chẳng làm gì, đến hai đứa trẻ cũng không trông nổi? Anh cưới em về đâu phải để em ăn không ngồi rồi.”
Tôi lập tức nổi đóa.
“Mục Bắc Thần! Cháu trai anh ở nhà là tôi chăm, chứ anh đã làm gì? Tôi đối xử với nó không tốt à? Áo lông vũ hơn ba triệu tôi đã mua cho nó rồi, con ruột anh thì đến giờ còn chưa có!”
Tôi hét lên như phát điên, vậy mà anh ta vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, lạnh lùng buông một câu: “Không muốn sống nữa thì ly hôn.”
1
Sau khi đón con về, tôi phát hiện có hàng chục cuộc gọi nhỡ trên điện thoại.
Tôi lập tức gọi lại cho anh cả.
Không ai bắt máy.
Gọi cho chị dâu thì nhận ngay một trận mắng xối xả.
“Thẩm Thanh Thu! Giao con cho cô chăm chúng tôi đã trả tiền rồi, đừng có quá đáng!”
“11.11 mà chỉ mua cho con cô, còn con tôi không phải là người chắc?”
“Mua cho cháu trai cái áo lông vũ hai ba triệu mà còn phải suy nghĩ, không muốn mua thì nói mẹ nó ra!”
Tôi thấy tủi thân dâng lên nghẹn ngào.
Tự hỏi lòng mình, tôi chưa từng đối xử tệ với cháu.
Thậm chí nhiều khi còn thiệt thòi cả con mình.
Nấu ăn thì luôn ưu tiên món cháu thích, con tôi không ăn cay nên bữa nào cũng phải nấu hai món cay, một món không cay.
Đồ chơi cũng mua hai phần, chọn loại cháu thích.
Nhà không khá giả, làm gì cũng phải ưu tiên nó trước.
Ngay cả đợt mua sắm 11.11 này, đồ ăn thức uống cũng đều có phần nó.
Chỉ là quần áo của hai đứa tôi còn đang chờ đợt giảm giá lớn trong ngày chính để đặt mua.
Không biết mẹ chồng nghe từ đâu mà gây ra chuyện này.
Tôi muốn giải thích, nhưng chị dâu chẳng thèm nghe, mắng xong liền cúp máy.
Còn để lại một câu: “Nếu cô không muốn trông, tôi bảo mẹ chồng đón thằng bé về, tiền cũng đừng mong nữa.”
Đầu tôi như ong ong, chỉ còn một suy nghĩ – phải giải thích rõ ràng.
Tôi chụp màn hình giỏ hàng trên Taobao gửi cho chị dâu.
“Chị, quần áo của cháu tôi chọn hết rồi, chờ đến đợt giảm giá sẽ thanh toán.”
“Áo lông vũ tôi đã tìm hiểu kỹ, nhẹ mà ấm, không thua gì loại hai ba triệu. Trẻ con mỗi năm lớn vùn vụt, mua đồ đắt quá cũng phí.”
Chị dâu chỉ nhắn lại một câu: “Con tôi xứng đáng với những thứ tốt nhất.”
Tôi ngẩn người nhìn câu đó.
Ngây ra một lúc, tôi lại gọi cho mẹ chồng.
Không gọi lại, đợi bà ấy gọi tiếp thì thể nào cũng lại rối beng lên.
“Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?”
Giọng điệu mỉa mai vang lên từ đầu dây bên kia: “Ồ, tôi đang định gọi nhà tang lễ đây, hóa ra người chết sống lại rồi.”
Vừa bị chị dâu trút giận, giờ lại nghe câu đó, tôi không kìm được nữa.
“Mẹ, mẹ đừng nói kiểu đó nữa.”
“Mày dám dạy đời tao? Mày có tư cách gì? Ăn tiền của hai đứa con trai tao, chỉ biết lo thân, chẳng đoái hoài đến cháu ruột của tao!”
“Mỹ phẩm hai ba triệu thì cô nói mua là mua, áo lông vũ hai ba triệu thì lại phải suy nghĩ.”
Tôi vừa mở miệng định giải thích, thì giọng mẹ chồng càng lúc càng lớn, át hết cả lời tôi.
Đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
“Con sẽ mua áo lông vũ mà mẹ.” Vì không muốn bị nói thiên vị, tôi cố gắng hết sức để thể hiện mình công bằng.
Chiếc áo lông vũ hơn ba triệu, tôi nói mua là mua. Cuối tuần còn dắt hai đứa nhỏ đi siêu thị.
Cháu trai nhìn trúng một con robot biến hình, con trai tôi thì muốn chiếc xe đồ chơi.
Tiền trong ví eo hẹp, chỉ mua được một món.
Tôi nhẹ nhàng khuyên con: “Mục An à, đồ chơi con có nhiều rồi, lần này mình không mua nữa được không?”
Con không khóc, chỉ mắt đỏ hoe: “Nhưng mà anh có mà…”
Cháu trai hất cằm lên: “Tôi xài tiền mẹ tôi, mẹ cậu có tiền không?”
“Nếu không nhờ mẹ tôi, mẹ cậu một tháng đến một ngàn cũng không có.” Nó hừ một tiếng đắc ý, xách món đồ chơi đi ngang con trai tôi: “Đồ nghèo hèn.”
Tôi ôm con vào lòng: “Bé ngoan, con còn có mẹ mà.”
Con trai tôi lặng lẽ rơi nước mắt, còn tôi thì nghẹn ứ nơi cổ họng.
Tối về lấy hàng từ bưu điện, hai đứa thay quần áo mới, tâm trạng cũng tốt lên.
Cùng nhau chơi đồ chơi, xem tivi, lại vui vẻ như thường.
Trẻ con tầm năm sáu tuổi, luôn dễ quên nhanh.
Ánh mắt tôi dừng lại trên người cháu trai – Chiếc áo hai ba triệu chẳng qua là để “lên hình đẹp”.
Tôi đau lòng. Toàn bộ đồ tôi đặt cho đợt “11.11” cộng lại cũng chưa bằng cái áo đó.
Tôi định đợi chồng về để nói chuyện, xin thêm ít tiền sinh hoạt.
Tháng này chỉ còn năm trăm nghìn, không đủ tiêu nữa rồi.
Nhưng vừa bước chân vào nhà, anh ta đã sa sầm mặt hỏi: “Em định gửi Viễn Sơn về nhà mẹ nuôi à?”