Chương 7 - Chia Tay Vì Một Lý Do Đơn Giản

10

Tôi không quay lại nhà Kỳ Dã nữa.

Hôm sau dọn đồ đi thẳng đến Thượng Hải.

Bắt đầu kỳ thực tập sớm.

Vài ngày sau, Kỳ Dã cũng bị sắp xếp đến thực tập.

Chắc là ba mẹ anh ấy ép đi.

Tôi bình thản nhìn anh, coi như người xa lạ lần đầu gặp.

Kỳ Dã là người không chịu nổi trước.

Lợi dụng giờ nghỉ trưa, anh nắm chặt cổ tay tôi kéo vào cầu thang.

“Kiều Kiều, chúng ta là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, ngần ấy năm tình cảm, em thật sự không thể cho anh thêm một cơ hội sao?”

Tôi giật tay ra.

“Anh cũng nghe rõ tôi nói rồi, kéo dài thêm chẳng có ý nghĩa gì.”

Kỳ Dã mắt đỏ hoe, còn muốn nói gì đó.

Thì trên cầu thang vang lên một giọng nam trong trẻo.

“Cảm ơn bữa sáng hôm nay, đây là năm mươi, cậu cầm lấy đi. Chúng ta là đồng nghiệp, sau này khỏi cần khách sáo vậy.”

Nói xong, cô gái kia vội vàng lên tiếng.

“Anh Giang, đây là bữa sáng em tự làm, không lấy tiền đâu. Nếu anh không thích sandwich, em cũng biết làm đồ ăn Trung Quốc…”

“Không cần.” Giọng nam lần này lạnh hẳn đi.

“Cái sandwich đó tôi cho đàn em trong nhóm chưa kịp ăn sáng. Năm mươi này coi như tiền nó nhờ cậu mang hộ.”

“Chúng ta chỉ là đồng nghiệp bình thường, bây giờ là vậy, sau này cũng vậy.”

Cuộc đối thoại chấm dứt ở đó.

Hai người họ lần lượt rời đi, hành lang yên tĩnh trở lại.

Kỳ Dã đứng chết lặng, như vừa chợt hiểu ra điều gì.

Nhưng đã quá muộn để hiểu.

Tôi quay người định đi.

Kỳ Dã đột nhiên túm lấy tay tôi, áp lên mặt mình.

“Kiều Kiều, em đánh anh đi được không? Trước kia là anh không phân rõ giới hạn, anh xin lỗi em, em cứ đánh anh cho hả giận.”

Tôi bắt đầu thấy mất kiên nhẫn.

Cố giằng tay ra nhưng anh nắm chặt không buông.

“Chỉ cần em chịu tha thứ, anh làm gì cũng được.”

“Anh hứa sau này sẽ giữ khoảng cách với tất cả con gái, ngoài em và mẹ anh ra sẽ không lưu bất cứ liên lạc nào với nữ giới, anh…”

Tôi bình tĩnh nhìn anh nắm tay tôi tự tát vào mặt.

Nhìn anh như phát điên.

“Kỳ Dã, thời gian không quay lại được, vết thương cũng không biến mất.”

“Tình yêu tôi dành cho anh, không còn nữa.”

11

Kỳ Dã dường như trưởng thành lên không ít chỉ trong một ngày.

Ở công ty cũng có nhiều người bắt chuyện, xin liên lạc với anh.

Lần này, anh thật sự học được cách từ chối.

Giữ khoảng cách với con gái.

Ngoài chuyện đó ra, hình như anh vẫn chưa từ bỏ ý định muốn quay lại với tôi.

Ngành tài chính ai cũng coi cà phê như nước lọc.

Tôi không chịu được cà phê, anh ngày nào cũng pha trà sẵn để trên bàn làm việc của tôi.

Tôi mà tăng ca, anh cũng ở lại đợi.

Kỳ Dã biết tôi sẽ không để anh đưa về, nên chỉ lặng lẽ đi theo.

Chờ tôi vào nhà an toàn rồi mới rời đi.

Tôi nói với anh, chúng ta đã kết thúc rồi.

Tình cảm đến muộn còn rẻ hơn cỏ.

Anh dù có làm tốt đến mấy cũng không đổi được kết quả.

Ánh mắt Kỳ Dã thoáng tối đi, nhưng rất nhanh lại lấy lại tinh thần.

“Không sao, anh chỉ muốn đối xử tốt với em.”

“Không cần kết quả.”

Được thôi.

Tôi cứ tưởng hai tháng thực tập sẽ cứ thế trôi qua.

Ai ngờ giấy báo trúng tuyển đại học được gửi tới.

Ba mẹ Kỳ mở ra xem, phát hiện là Đại học Kinh Thành.

Mà còn đăng ký hẳn khoa Diễn xuất.

Lập tức như trời sập xuống vậy.

Tần Nhã nghe tin chậc một tiếng.

“Nhưng mà gương mặt Kỳ Dã mà đi làm minh tinh thì đảm bảo nổi tiếng.”

“Không sợ người yêu cũ sống khổ, chỉ sợ người yêu cũ lái Land Rover.”

Tôi bật cười.

“Nhà Kỳ Dã vốn dĩ đã chạy Land Rover rồi mà.”

Tần Nhã nghe xong muốn gào.

Cô bảo muốn lên Earth Online kiện vì có người hack game.

“Nhưng mà…” Tần Nhã nghi hoặc.

“Tớ thật sự không hiểu nổi Kỳ Dã luôn, hành động thì giống muốn níu cậu lại, thế mà cuối cùng nguyện vọng vẫn điền Kinh Thành.”

Câu hỏi đó rất nhanh đã có đáp án.

Thì ra là Lê Su Su vào phút chót đổi nguyện vọng thi đại học của Kỳ Dã.

Sự thật bị lộ ra hôm đó, cô ta còn đăng cả lên trang cá nhân.

【Tôi sẽ đưa anh rời khỏi bóng tối, đi đến tương lai tươi sáng hơn.】

Kèm theo một tấm ảnh chụp đoạn chat.

Hình như cô ta giới thiệu Kỳ Dã cho một công ty quản lý.

Bên kia đảm bảo sẽ lăng xê anh nổi khắp trong Nam ngoài Bắc.

Chuyện đó xong, Kỳ Dã cũng không tiếp tục thực tập nữa.

Tôi tưởng thế là chấm dứt rồi.

Ai ngờ, đến ngày nhập học tân sinh viên.

Tôi lại một lần nữa nhìn thấy anh.