Chương 1 - Chia Tay Vì Một Lý Do Đơn Giản
Khi tôi nói chia tay với Kỳ Dã, anh ấy hỏi tôi tại sao.
“Tại vì anh không bao giờ từ chối mấy người theo đuổi anh.”
Anh ấy không thể tin nổi.
“Chỉ vì vậy thôi á?”
Tôi gật đầu.
“Ừ, chỉ vậy thôi.”
1
Kỳ Dã có gương mặt đẹp đến mức thần thánh.
Hồi nhỏ chơi đóng giả đám cưới, anh ấy đóng vai chú rể.
Có hơn chục đứa con gái tình nguyện làm cô dâu của anh ấy.
Lên cấp ba, đồng phục rộng thùng thình, tóc cắt ngắn theo quy định trường.
Khiến mấy thằng con trai khác dìm hết nhan sắc.
Càng làm nổi bật gương mặt hoàn hảo của Kỳ Dã.
Trong một năm, có 200 ngày mặt bàn của anh ấy bị nhét đầy thư tình.
165 ngày còn lại thì trường nghỉ học.
Chỉ cần tùy tiện nói một câu “khát nước” trên sân thể dục.
Sẽ có mấy chục chai nước khoáng, nước uống chức năng đưa đến trước mặt.
Cho nên, cho dù anh ấy đã có bạn gái.
Không còn độc thân.
Vẫn có vô số người lao vào theo đuổi.
Mà Kỳ Dã thì chưa bao giờ từ chối họ.
Bữa sáng, đồ ngọt, quà cáp người ta tặng, anh nhận hết.
Ai đến làm quen xin liên lạc, anh cũng cho.
Ban đầu tôi tưởng anh ấy lịch sự.
Không muốn từ chối thẳng, sợ người ta ngại.
Cho đến sau này tôi mới nhận ra.
Kỳ Dã còn tương tác với họ trên mạng xã hội.
Sẽ giúp họ những việc nhõng nhẽo nhờ vả.
Như xách túi, mở nắp chai nước, buộc dây giày…
…
Khiến tôi có cảm giác mình đang chia sẻ bạn trai với người khác.
Tôi nghĩ anh ấy không hiểu.
Tôi nói với anh, những điều đó là đặc quyền của bạn gái.
Kỳ Dã đã trả lời thế nào nhỉ?
“Đó là tấm lòng của người ta.”
“Anh chỉ tiện tay giúp thôi mà.”
Anh còn trách tôi:
“Giang Kiều, em đừng lạnh lùng như xã hội này được không?”
Vậy nên… là tôi quá lạnh lùng sao?
Tôi cũng không biết đáp án.
Có lẽ tôi không sai, Kỳ Dã cũng không sai.
Chỉ trách trăng sáng trên cao, không chỉ chiếu riêng mình tôi.
Vì vậy, sau khi thi đại học xong.
Tôi đã nói chia tay với anh ấy.
2
Biểu cảm của Kỳ Dã hơi sững lại.
Trong mắt thoáng qua một tia không thể tin nổi.
“Chỉ vì vậy mà em đòi chia tay anh?”
“Đúng.” Tôi chắc chắn trả lời.
Kỳ Dã nhìn chằm chằm tôi ba giây.
Sau đó nở một nụ cười hiểu ý.
“Ghen thì cứ nói là ghen, bày đặt đòi chia tay.”
Tôi hiểu vì sao anh không tin.
Cũng giống như tất cả mọi người đều nghĩ.
Kiếp trước chắc tôi làm nhiều việc thiện tích đức.
Nên kiếp này mới có thể làm thanh mai trúc mã với Kỳ Dã.
Sau đó còn may mắn như trúng số.
Lúc cùng Kỳ Dã xử lý mớ thư tình.
Anh ấy tò mò hỏi tôi một câu:
“Nhiều người theo đuổi anh vậy, còn em thì sao?”
“Giang Kiều, em cũng muốn tỏ tình với anh à?”
Kỳ Dã rất tự tin.
Anh ấy không hỏi tôi có thích anh không.
Mà hỏi tôi có muốn tỏ tình với anh không.
Người thích anh ấy rất nhiều.
Tôi cũng không ngoại lệ.
Chỉ là lúc đó tôi chưa từng nghĩ sẽ tỏ tình.
Nhưng hôm đó, khi Kỳ Dã hỏi như vậy.
Tôi nhìn chằm chằm gương mặt anh ấy, không hiểu sao lại gật đầu.
Kỳ Dã cong môi cười, trong mắt lấp lánh ánh sáng như sao.
Chói mắt, rực rỡ.
“Vậy sau này anh cưới em nhé, mẹ anh cũng thích em mà.”
Tôi trông hiền lành, tính cách cũng dịu dàng.
Từ nhỏ đến lớn rất được người lớn thương.
Mẹ của Kỳ Dã cũng là một trong số đó.
Nếu thật sự kết hôn, chắc cũng không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu.
Nhiều người xung quanh đánh giá tôi như vầy—
“Con nhỏ này số sướng thật.”
Vậy nên trong tình cảnh như thế, tôi đột nhiên nói chia tay.
Không chỉ Kỳ Dã, tất cả mọi người đều không tin nổi.
Ai cũng nghĩ tôi đang làm mình làm mẩy, giở tính trẻ con.
Một thằng bạn thân của Kỳ Dã còn ghé qua trêu chọc.
“Dã ca, chị dâu còn biết giận rồi kìa, anh không tính chuyển cái WeChat cô em xinh đẹp hôm qua cho em hả?”
Nó vừa nói xong.