Chương 4 - Chia Tay Trước Thềm Thành Công

“Đủ rồi!” – Giang Trạch Xuyên quát, cau chặt mày.

“Giang Uyển, em đừng làm loạn nữa được không?”

Anh ta lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn:

“Chỉ vì anh thăng chức cho Tuế Tuế thôi mà em phải làm ầm lên vậy sao?”

Tôi không nói gì, chỉ lùi một bước.

“Đây là đơn xin nghỉ việc của tôi. Ngày mai tôi sẽ không đến nữa.”

Đáp lại tôi là âm thanh choang của chiếc cốc bị ném xuống đất.

Mảnh vỡ văng tung tóe, cắt trúng đuôi mắt tôi.

Tôi thấy nơi gò má ươn ướt, đưa tay lau thử, máu dính đầy tay.

Giang Trạch Xuyên như một con sư tử nổi điên:

“Giang Uyển, tám năm tình cảm trong mắt em chẳng là gì sao? Muốn đi là đi à?”

“Em tưởng anh không sống nổi nếu không có em hả?”

“Cút!”

“Biến đi ngay cho anh!”

Nói rồi anh ta bấm điện thoại nội bộ:

“Nhân viên Giang Uyển ở bộ phận kinh doanh bị đuổi việc, đến đưa cô ta đi!”

Khi tôi quay về chỗ làm, máy tính đã bị khóa.

Hai bảo vệ đứng hai bên.

“Cô Giang, từ giờ cô không được phép chạm vào máy tính công ty nữa.”

“Chỉ được phép lấy đồ dùng cá nhân.”

“Phiền cô thu dọn nhanh chóng, tổng giám đốc yêu cầu cô rời đi trong vòng mười phút.”

Các đồng nghiệp thì chen nhau thò đầu ra ngoài xem tôi bị “xử lý”.

Tôi không ngờ, Giang Trạch Xuyên lại hứng thú với việc dập mặt tôi đến vậy.

Tôi có thể tưởng tượng được, từ hôm nay trở đi, sẽ có bao nhiêu người trong giới truyền tai nhau về chuyện tôi bị công ty cũ đá ra ngoài như thế nào.

Nếu không phải tôi đã sớm chuẩn bị công việc mới,

chỉ sợ với màn kết thúc như thế này, tôi khó mà ngẩng đầu trong ngành được nữa.

Ở bên nhau từng ấy năm, anh ta luôn biết chính xác điểm yếu nhất của tôi là gì để ra tay.

Tôi bật cười.

Nhìn xem.

Đây chính là người đàn ông tôi đã yêu suốt tám năm.

Trở mặt còn nhanh hơn lật trang sách.

Bên cạnh, hai bảo vệ vẫn canh chừng tôi như tội phạm.

Tôi chỉ có thể thu dọn đồ đạc nhanh hơn.

7

Lúc này, dòng bình luận lại bắt đầu bay loạn trên màn hình.

【Công chúa ơi, nam chính đang đứng ngay góc tường nhìn em đó, mau chạy đến tìm anh ấy đi. Chỉ cần em xuất hiện, thậm chí không cần nói lời nào, anh ấy sẽ lập tức quỳ xuống xin lỗi em ngay.】

【Anh ấy đã chuẩn bị sẵn bàn phím rồi, công chúa à xin em đấy, chỉ cần em gọi một tiếng “anh yêu”, đừng nói là chức giám đốc, cả công ty này cũng có thể dâng cho em luôn.】

【Đúng rồi đó! Hai bảo vệ kia cũng chỉ là anh ta gọi đến để diễn trò thôi. Nhìn thấy nước mắt em, trong lòng anh ấy như đang rỉ máu, hối hận đến mức muốn tự vả mấy cái rồi. Thậm chí còn mua cả roi huấn luyện chó nữa, em kiểm tra điện thoại anh ấy mà xem, không đùa đâu.】

【Công chúa, roi da, ớt xịt, nến sáp — em muốn chọn kiểu nào cũng được, chỉ cần em gọi anh ấy một tiếng “anh yêu”, tối nay em muốn “ngược” kiểu gì cũng được luôn đó!】

Tôi ngơ ngác liếc nhìn mấy dòng bình luận.

Rồi cười nhạt một tiếng.

“Chị Giang, mời chị đi cho.”

Tôi gần như bị người ta đuổi ra khỏi công ty.

Ánh nắng dưới sân rọi xuống gay gắt, nhưng tôi lại thấy mình như đang đứng giữa băng tuyết.

Tôi thậm chí không phân biệt nổi hôm nay là ngày gì.

Không biết là do trời quá nắng, hay tôi đang bị cảm nắng thật.

Chỉ cảm thấy hai chân nặng trịch, đầu óc choáng váng, tai ù đi.

“Chị Giang, mong là tôi không đến muộn.”

Một giọng nói vang lên, kéo tôi trở về thực tại.

Tôi thoát ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

Là Tiêu Lâm.

Anh nhận lấy thùng đồ cá nhân trong tay tôi, đặt vào ghế sau xe, rồi nhẹ nhàng đỡ tôi một cái.

“Chị Giang Uyển, mức lương một triệu một năm đó, tôi có thể mời chị một bữa cơm được không?”

Nỗi đau âm ỉ trong lòng tôi dịu đi đôi chút.

Tôi vô thức gật đầu.

Chúng tôi đi ăn lẩu.

Một bữa kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ.

Nồi lẩu cay xè kiểu Tứ Xuyên khiến tôi cay đến chảy cả nước mắt.

Khăn giấy dùng hết hai gói lớn.

Đến khi bụng không chứa nổi nữa, Tiêu Lâm mới kéo tôi ra khỏi quán.

Tiêu Lâm…

Hoá ra là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của công ty Giang Trạch Xuyên.

Không biết bao nhiêu lần, tôi từng đối đầu với anh ta trên bàn đàm phán, không phân cao thấp.

Thậm chí vì một đơn hàng, cả hai đều phải nhún nhường như cháu chắt với bên A, phục vụ cả tháng trời, bất kể ngày đêm có gọi cũng phải có mặt.

Thế mà cuối cùng, bên A lại đem đơn hàng giao cho người nhà họ.

Lúc đó, thấy Tiêu Lâm cùng cảnh ngộ, tôi đã cho anh ta một cây kem đá.

Chỉ vì… sợ anh ta bị nóng trong người.

Kết quả là anh cứ khăng khăng đòi kết bạn WeChat, rồi chuyển tiền lại cho tôi.

Từ đó về sau, anh thường xuyên đùa rằng tôi nên nghỉ việc, qua công ty anh làm đi.

Nói là sẵn sàng chia nửa công ty cho tôi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)