Chương 9 - Chia Tay Tám Tháng Rồi Gặp Anh Ở Phòng Mổ

15.

Hôm đi đăng ký kết hôn với Thẩm Ngôn Nhất, tôi ngồi ở cửa sổ làm thủ tục, vừa nhìn hai quyển sổ đỏ chót trước mặt vừa… khóc như mưa.

Nhân viên phòng đăng ký ai cũng ngoái đầu nhìn chúng tôi.

Có một cô lớn tuổi còn ghé tai hỏi nhỏ:

“Cô bé, cháu có bị ép cưới không?”

Thẩm Ngôn Nhất luống cuống nhét hai cuốn sổ vào túi, tay kia lau nước mắt cho tôi:

“Si Si, em đừng khóc… người ta lại tưởng anh ép em cưới mất.”

Tôi nức nở, vừa kéo áo anh vừa nghẹn ngào:

“Thẩm Ngôn Nhất… em tưởng… em tưởng con trai em sẽ không bao giờ có ba…”

Bàn tay đang lau nước mắt của anh dừng lại, giọng anh dịu dàng:

“Ngốc ạ…”

Ảnh cưới sau ngày đăng ký, tôi chẳng gửi cho ai xem.

Sau khi kết hôn:

“Thẩm Ngôn Nhất, em không muốn cho con bú nữa… đau quá.”

Anh nói: “Được.”

Rồi lập tức mua trà đại mạch và vitamin B6 cho tôi.

“Thẩm Ngôn Nhất, em cũng không muốn trông con nữa… mệt quá…”

Anh vẫn nói: “Được.”

Vậy là trong nhà có thêm một bảo mẫu mới, còn buổi tối — anh ôm Tống Từ Tân sang phòng ngủ riêng.

“Thẩm Ngôn Nhất, em muốn ngủ chung với anh!”

Anh hơi khựng lại một chút, rồi nói:

“Được.”

“Anh ngập ngừng! Anh có con trai rồi là không còn yêu em nữa đúng không!”

Thẩm Ngôn Nhất nghiêm túc nhìn tôi:

“Si Si, em mới sinh mổ được bốn tháng. Anh sợ mình không kiềm chế được, sẽ làm em đau.”

Tôi khều nhẹ hông anh, lí nhí lẩm bẩm:

“Thật ra… cũng không phải không được…”

Thế là tôi bị anh bế thẳng vào phòng ngủ.

Tự dưng tôi hiểu câu “hạn hán lâu ngày gặp mưa rào” là cảm giác gì rồi.

Phiên ngoại (Góc nhìn Thẩm Ngôn Nhất):

“Thẩm Ngôn Nhất, tại sao anh lại thích em vậy?”

Mặc dù trầm cảm sau sinh của Tống Vân Thư đã đỡ hơn nhiều, nhưng thỉnh thoảng cảm xúc vẫn thất thường.

Lúc ấy chúng tôi đang ngồi trên chuyến bay đến Tây Song Bản Nạp.

Cô ấy nghiêng đầu gối lên vai tôi, rất nghiêm túc hỏi câu này.

“Tống Vân Thư, nếu anh nói anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên cách đây 20 năm, em có tin không?”

“Đồ Thẩm con chó, anh nói dối!”

Nhưng tôi không hề nói dối.

Hồi đó, ba tôi hứa sẽ dẫn tôi đi công viên, nhưng trước tiên phải ghé đưa tài liệu cho một chú họ Tống.

Xe dừng trước cổng một trường mẫu giáo.

Tôi ngồi trong xe, nhìn thấy bên cạnh chú Tống có một cô bé tầm ba bốn tuổi.

Tóc tết hai bên, mắt to long lanh như búp bê trong trung tâm thương mại. Đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Vừa khi ba tôi quay lại xe, tôi lập tức hỏi:

“Ba ơi, cô bé đó là con gái chú Tống hả?”

“Ừ, con gái út. Còn một đứa lớn nữa, tầm tuổi con.”

Ba tôi bảo cô bé đó tên là Tống Vân Thư.

Tôi đã ghi nhớ cái tên đó. Nhưng Bắc Kinh lớn thế, từ đó tôi không còn gặp lại cô bé ấy nữa.

Mãi đến khi vào đại học.

Hôm đó vừa bước ra khỏi lớp, tôi nghe một tiếng gọi hào hứng vang lên bên cạnh:

“Tống Vân Thư! Tống Vân Thư! Anh ấy ra rồi!”

Tôi còn tưởng là trùng tên thôi.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, tôi liền bắt gặp ánh mắt mà mình chưa từng quên — tôi biết chắc, là cô ấy.

Từ đó tôi hay thấy cô ấy đứng chờ trước cửa lớp, mà lần nào thấy tôi bước ra cũng vội quay người chạy đi.

Vô tình tôi phát hiện cô ấy cũng chơi cùng game mobile với tôi.

Lại còn cùng server, cùng bang hội.

Tôi nhận ra nhờ ảnh đại diện trong game là ảnh selfie của cô ấy.

Từ một trò chơi chỉ để giết thời gian, tôi bắt đầu chơi rất nghiêm túc.

Và rồi một ngày, cô ấy đi sau lưng tôi, hỏi:

“Đại thần, làm CP không? Có nhiệm vụ.”

Tất nhiên tôi đồng ý, còn nóng lòng mời cô ấy gặp mặt ngoài đời.

Người con gái tôi nhớ suốt hơn hai mươi năm… cuối cùng, cũng được tôi nắm tay.