Chương 13 - Chia Tay Rồi Vẫn Làm Bạn
Khiến tôi có cảm giác xa lạ.
Anh cau mày nhìn gương mặt đỏ bừng của tôi: “Em uống rượu à?”
Tôi bước vài bước về phía trước: “Tiệc công việc, không tránh được.”
Bên tai nghe thấy tiếng thở nặng nề của anh, rồi anh nói: “Tôi đưa em về.”
Tôi lặng lẽ đi theo bóng lưng anh.
Anh mặc vest, chắc cũng tham gia bữa tiệc ở gần đây.
Trước kia mỗi khi tôi bị bắt buộc dự tiệc, uống đến nỗi đầu óc không tỉnh táo, sẽ gọi điện cho Thẩm Dự, rồi ngồi xổm trước cửa chờ anh đến.
Dù lúc đó anh có đang bận công việc, cũng sẽ lập tức bỏ hết chạy đến, cõng tôi lên lầu, rồi nấu canh giải rượu cho tôi.
Xe đến dưới lầu, Thẩm Dự thấy tôi bước đi loạng choạng, đứng không vững, liền đỡ tôi lên nhà.
Khi lưng vừa chạm vào giường mềm, cơn buồn ngủ lập tức kéo đến.
Trong cơn mơ màng, tôi cảm nhận được một chiếc khăn ướt đang nhẹ nhàng lau mặt mình.
Tôi nắm lấy bàn tay đó, vô thức lẩm bẩm: “Nấu canh giải rượu cho em đi…”
Bàn tay đó khựng lại trong chốc lát, nhưng rất nhanh sau đó, tôi nghe thấy giọng anh đáp nhẹ: “Ừ.”
16
Đang ngủ say thì có người đi đến bên giường, khẽ gọi tôi: “Tô Niệm?”
Tôi chỉ trở mình, lấy tay bịt tai lại rồi ngủ tiếp.
Cuối cùng, cửa phòng được nhẹ nhàng đóng lại, đèn trong phòng cũng tắt bớt, chỉ còn lại chiếc đèn bàn le lói sáng.
…
Tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ.
Tôi chân trần đi ra phòng khách, cái bát được đậy nắp đặt trên bàn trà lập tức thu hút sự chú ý của tôi.
Mở nắp ra, thì ra là canh giải rượu.
Xem ra ký ức tối qua không phải là mơ.
Chuông cửa bất ngờ vang lên, tôi bước ra mở cửa, bên ngoài là một anh giao hàng.
“Chị Tô Niệm phải không?”
“Vâng…”
“Đây là đồ ăn chị đặt, mời nhận hàng.”
Tôi ngơ ngác nhận lấy hộp đồ ăn, nhìn anh giao hàng ngày một đi xa mới sực nhận ra mình không hề đặt gì cả.
Đến khi nhìn thấy tên người đặt hàng là “anh Thẩm”, mọi nghi vấn trong lòng tôi mới biến mất.
Vậy rốt cuộc, trong lòng anh ấy đang nghĩ gì?
Mối quan hệ mập mờ thế này khiến tôi cả ngày bồn chồn lo nghĩ.
Vừa vui, vừa sợ cuối cùng chỉ là một mình tôi đa tình.
Thậm chí, tôi đã bắt đầu không hiểu nổi Thẩm Dự nữa rồi.
Dư âm say rượu cộng với chuyện của anh khiến tinh thần tôi suốt cả ngày như chực tan vỡ.
Tan làm, mí mắt nặng trĩu, tôi lê bước mệt mỏi về phía trạm tàu điện ngầm thì bất ngờ có ai đó vỗ nhẹ lên vai.
Tôi giật thót, lập tức tỉnh táo hơn đôi chút.
Quay đầu lại, thấy là Kỷ Dương, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Biết tôi nuôi mèo, anh ấy ngỏ ý muốn đến nhà tôi xem.
Nghe nói trước đây Cố Tinh Từ từng bảo, Kỷ Dương rất thích mèo, nhưng trong nhà có người bị dị ứng lông nên thôi.
Nghĩ đến chuyện hôm qua anh mời tôi đi xem phim, tôi cũng không tiện từ chối, liền dẫn anh về nhà xem mèo một lát.
Không ngờ lại đụng mặt Thẩm Dự.
Anh ấy và Nguyễn Điềm vừa từ thang máy tầng dưới bước ra, thế là chúng tôi đối mặt nhau ngay cửa.
Ánh mắt giao nhau, không khí bỗng trở nên căng thẳng.
“Tô Niệm, tan làm rồi à?” Giọng Nguyễn Điềm vang lên khiến nét mặt tôi dịu đi đôi chút.
“Ừm.”
“Hai người ra ngoài hả?” Tôi thuận miệng hỏi.
“Ra ngoài mua đồ ăn, tối nay rủ bạn cô cùng đến nhà tôi ăn cơm đi?”
Tôi nghi ngờ cô ấy không nhận ra bầu không khí lạ thường giữa tôi và Thẩm Dự.
“Không cần đâu, không cần đâu, chúng tôi lên trước đây, tạm biệt.”
Nói xong, tôi lập tức nhấn nút đóng cửa thang máy. Ngay lúc cửa chỉ còn hở một khe nhỏ, dường như Thẩm Dự quay đầu lại, nhưng tôi chưa kịp nhìn rõ thì cửa đã đóng sầm lại.
Ngực như bị ai bóp nghẹt, đau nhói.
…
Lúc mẹ tôi gọi đến, tôi đang lười nhác nằm co ro trên ghế sofa chơi game.
Cuộc gọi của bà buộc tôi phải tạm dừng.
Vừa bắt máy, đã nghe thấy giọng quan tâm của bà: “Tô Niệm, ăn cơm chưa con?”
“Mẹ ơi, giờ là mười giờ tối rồi đó.”
“Vậy có ăn khuya không?”
Tôi cắt ngang màn ân cần của mẹ, đi thẳng vào vấn đề: “Mẹ, có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
Dù gì thì, bà cũng chỉ gọi cho tôi được một cuộc trong cả tháng, ngay cả nhắn tin trên WeChat cũng hiếm khi hỏi han. Mỗi lần bà gọi, tôi đều biết chắc là có chuyện.
Quả nhiên, tôi vừa dứt lời, bà đã bật cười: “Con gái mẹ đúng là hiểu mẹ nhất.”
“Là thế này, mẹ có một người bạn, con trai bác ấy hôm nay vừa tròn hai mươi tám tuổi, vẫn chưa có bạn gái. Con năm nay cũng hai mươi sáu rồi, chia tay lâu như vậy mà cũng chưa yêu ai khác, nên mẹ muốn con gặp thử cậu ấy, hai đứa nói chuyện xem sao.”
Tôi chán nản ngửa đầu nhìn trần nhà.
Cuối cùng vẫn phải đến ngày này.
“Gặp thì gặp, nhưng sau khi gặp rồi mẹ đừng xen vào, con không có ý kiến gì đâu.”
“Yên tâm, mẹ không nói nhiều đâu, mẹ sẽ gửi WeChat của cậu ấy cho con, con add vào nhé.”
17
Tôi chưa từng nghĩ tới, danh thiếp mẹ tôi gửi tới mấy ngày trước, lại chính là của Kỷ Dương.
Xong việc, bà còn gửi thêm ảnh đời thường từ vòng bạn bè của anh ấy.
“Con xem này, trai trẻ vừa cao ráo lại đẹp trai, thu nhập cũng ổn định.”