Chương 6 - Chia Tay Rồi Mà Anh Vẫn Không Biết Mình Đã Mất Gì
Quay lại chương 1 :
Lục Thời Dật chết lặng:
“Nghĩa là… em đã quyết định rời khỏi anh từ một tháng trước kỳ thi?”
“Đúng vậy.
Thậm chí anh còn không nhận ra em ít liên lạc hơn.
Vì lúc ấy, anh dồn toàn lực giúp Giang Nguyệt Thiển ôn bài — dù anh biết rõ, em chưa bao giờ thích cô ta.”
“Không phải!
Anh chưa từng thích cô ấy!
Niệm Niệm, là anh sai, anh không biết chuyện hôm đó như thế!”
“Mọi chuyện đã qua rồi.” Tôi lắc đầu, “Anh muốn một lý do, giờ em nói rồi — chỉ vậy thôi.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Tôi rút tay khỏi anh, giọng nhàn nhạt:
“Lục Thời Dật, anh chỉ là đang lợi dụng việc em không nỡ rời đi, để vừa tận hưởng sự sùng bái của một cô gái khác, vừa giữ lấy em.
Đừng nói với em là anh không biết cô ta luôn thích anh.”
“Anh không cần!”
Anh siết chặt nắm tay, đột ngột cúi đầu.
“Anh không chia tay! Anh không chia!”
Một giọt nước mắt rơi xuống mặt bàn.
Rồi giọt thứ hai, giọt thứ ba…
“Niệm Niệm… mười ba năm rồi…
Em không thể nói bỏ là bỏ anh như thế.
Anh sẽ cắt đứt với cô ta, anh sẽ sửa hết lỗi lầm.
Đừng chia tay, được không?”
Tôi nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh, trong ngực cũng nhói lên một chút.
Đó là cơn đau khi phải buông bỏ.
Anh nói anh từng mơ về một tương lai tươi đẹp của chúng tôi.
Còn tôi? Tôi cũng từng như vậy.
Anh không biết, trong hộp nhạc tôi tặng anh sinh nhật mười tám, là lời thầm hứa về một đời bên nhau.
Nhưng giờ… những điều đó đã không còn cần thiết nữa rồi.
“Lục Thời Dật, anh về đi.” Tôi lắc đầu, “Chúng ta… đã không thể quay lại được nữa rồi.”
9
Lục Thời Dật không chịu rời đi.
Ngày nào anh cũng đến Đại học Kinh Đô.
Tôi lên lớp, anh ngồi hàng ghế cuối.
Anh mua sẵn nước uống, giữ chỗ trước cho tôi, thậm chí không biết từ đâu có được cả thẻ cơm của trường — mỗi khi tôi vào căn tin, anh đã xếp hàng sẵn, mang về đúng món tôi thích ăn.
Anh làm tất cả mọi thứ một cách đương nhiên, như thể chúng tôi vẫn là cặp thanh mai trúc mã năm nào.
Nhưng tôi chưa từng đáp lại.
Đó là một vở kịch một người, do anh đơn phương diễn tiếp.
Bạn cùng phòng tò mò hỏi tôi:
“Bạn trai à?”
Tôi trả lời:
“Bạn trai cũ.”
“Trời ơi,” các cô ấy kinh ngạc,
“Bạn trai cũ mà vừa đẹp trai lại vừa si tình thế này, cậu cũng nỡ chia tay sao? Thôi thì quay lại đi.”
Thế rồi, anh kiên trì như vậy suốt một tháng.
Một tháng sau, tôi có người theo đuổi.
Là một đàn anh năm ba, chủ nhiệm CLB khởi nghiệp, vừa tài giỏi vừa lễ độ.
Anh ấy chặn tôi lại trước căn tin.
“Tô Niệm, anh đã để ý em từ khi em vừa nhập học,”
Anh mỉm cười, lịch thiệp hỏi:
“Em có bạn trai chưa?”
Đúng lúc đó, không xa, Lục Thời Dật đang nhìn thấy hết.
Anh cuống cuồng định bước tới, nhưng chỉ đi được hai bước thì khựng lại.
Bởi vì anh nghe thấy tôi nói:
“Em không có bạn trai.”
Sau khi đàn anh rời đi, tôi quay người lại — tay đã bị ai đó kéo mạnh.
“Đừng đồng ý với cậu ta.”
Đôi mắt Lục Thời Dật đỏ ngầu, giọng run rẩy,
“Niệm Niệm, anh xin em, đừng đồng ý với cậu ta.”
Tôi bỗng nhớ lại cuộc gọi tối qua từ dì Lục.
“Niệm Niệm, Thời Dật mà không về sớm, sẽ bị mất tư cách sinh viên Nam Đại mất thôi.
Coi như dì cầu xin con, khuyên nó quay lại đi… được không?”
Tôi nhìn anh, nhẹ giọng:
“Lục Thời Dật, anh nên quay về rồi.”
10
Lục Thời Dật ban đầu không chịu quay về, nhưng ba ngày sau, cuối cùng anh vẫn trở lại Nam Thị.
Bởi vì bà nội anh ngã bệnh.
Hai ngày sau, tôi nhận được cuộc gọi từ ông nội.
“Cháu gái ngoan, chắc cháu phải về một chuyến rồi.”
“Có chuyện gì vậy ông?”
“Còn không phải vì cái thằng nhóc nhà họ Lục sao? Giờ sống chết không chịu đi học, còn đòi bảo lưu để ôn thi lại vào Kinh Đại. Nó tuyệt thực luôn rồi, làm ông bà nội nó tức đến phát bệnh. Cháu về nói cho nó vài câu, bảo nó đi ngay về trường.”
Thế là tôi đặt chuyến bay gần nhất quay lại Nam Thị.
Vừa thấy tôi, bà nội Lục liền nước mắt lưng tròng.
Tôi dỗ dành mấy câu rồi lên lầu, nhưng lại bắt gặp Giang Nguyệt Thiển đứng ngay trước cửa phòng Lục Thời Dật.
Trên tay cô ta là một bát cháo dinh dưỡng, đang nhẹ giọng khuyên nhủ người bên trong.
“Đi đi! Ai cho cô tới?”