Chương 1 - Chia Tay Hay Làm Người Thứ Ba
Yêu đương với cậu ấm nhà họ Giang ba năm.
Người nhà anh ta luôn công khai lẫn ngấm ngầm mỉa mai tôi:
“Em với nó khác biệt thân phận địa vị quá lớn.”
“Nghe chị khuyên một câu, hai đứa không cùng thế giới đâu, nếu em thật sự yêu nó đến điên cuồng…”
“Đợi nó kết hôn rồi thì em có thể làm bồ nhí cho nó.”
Tôi không thể đồng ý với cái tư duy giá trị của nhà giàu, cũng mệt mỏi sau từng trận cãi vã dây dưa.
Tôi nhắn tin nói chia tay với cậu ấm.
Kết quả là, hôm trước còn ở Melbourne, hôm sau anh ta đặt vé chuyến bay đêm về thủ đô chặn tôi lại:
“Tại sao?”
Tôi bịa đại một lý do:
“Tôi có người mới rồi.”
Thế là mắt anh ta đỏ lên, nắm chặt cổ tay tôi, run rẩy nói:
“Vậy thì để anh làm người thứ ba, được không?”
1
“Trong thẻ có một triệu, rời xa con trai tôi.”
Quán cà phê ồn ào tiếng người, tôi cũng không ngờ.
Cảnh tượng như trong tiểu thuyết này, có ngày cũng xảy ra với tôi.
Tôi cầm chiếc thẻ đen lên nhìn rồi hỏi:
“Cô Trương, số tiền này là cô tự nguyện tặng tôi đúng không?”
Người phụ nữ xoay xoay chiếc nhẫn ruby đỏ trên tay, vẻ mặt càng thêm khinh thường:
“Chuyện đó cô không cần lo.”
“Tôi sẽ ký hợp đồng với cô.”
Tôi gật đầu, nhét thẻ đen vào túi.
Lấy điện thoại ra, nhắn cho người vẫn không ngừng gửi tin nhắn từ sáng sớm.
Gửi một câu:
“Chúng ta chia tay đi.”
2
“Bảo bối, đoán xem anh mua được gì?”
“Nhìn đi, đây là con búp bê phiên bản giới hạn mà em luôn muốn đấy nhé.”
“Anh phải xếp hàng siêu lâu…”
“Đang khoe công nè… Em về nước định thưởng gì cho anh đây?”
Trong một loạt tin nhắn anh gửi, kèm theo sticker con mèo siêu dễ thương.
Câu “Chúng ta chia tay đi” của tôi trở nên vô cùng chói tai.
Một phút sau khi gửi đi, điện thoại anh đã gọi đến.
Tôi tắt máy.
Nằm phịch xuống giường, nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ đen.
3
Việc quen với Giang Tần Hoán – cậu ấm ngốc nghếch nhiều tiền – vốn là ngoài ý muốn.
Là tôi chủ động theo đuổi anh.
Lúc đó tôi không biết nhà anh giàu, lại giàu đến mức như thế.
Nếu biết, tôi đã chẳng theo đuổi.
Nhưng khi bạn cùng phòng hào hứng nắm tay tôi, mắt long lanh ganh tỵ nói:
“Tiểu Thủy, mày biết bạn trai mày giàu điên khùng từ trước rồi đúng không?”
“Cả chục tòa thư viện trong trường nó đều do nhà nó tài trợ đó!”
“Đẹp trai muốn chết, còn giàu thế này, con này mày ăn ngon thật đấy ~”
Thì Giang Tần Hoán đã cười như ngốc giữa mùa hè, quàng khăn len và đội mũ len tôi đan tay.
Gặp ai cũng khoe: “Làm sao mày biết bạn gái tao tự tay đan cho tao cái khăn siêu dễ thương này?”
Đến cả con mèo hoang dưới ký túc xá cũng không tha.
Đi ngang cũng phải bế lên khoe khăn mới cho bằng được.
Tôi thừa nhận, yêu Giang Tần Hoán thật sự rất vui.
Tôi cũng thật lòng rất thích anh.
Nhưng, có một sự thật hiển nhiên bày ngay trước mắt.
Tôi và anh vốn không cùng một thế giới.
4
Tôi xuống lầu đổ rác.
Thấy có một bóng người đứng dưới cột đèn đường.
Tôi theo phản xạ nhìn đồng hồ, sáu giờ rưỡi sáng.
Người đó tối qua còn ở Melbourne.
“Lâm Thu Thủy.”
Anh đứng đó gọi tôi.
Giọng nói vốn còn mang chút non trẻ, giờ nghe cũng đầy mệt mỏi.
Tôi thở dài, quay lại nhìn anh.
“Sao lại nói chia tay?”
Anh từng bước đi đến trước mặt tôi.
Tôi cúi đầu, từ góc nhìn của mình chỉ thấy ánh sáng sớm mờ mờ viền lấy vòng eo thon gọn của anh.
Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc lòa xòa bên má tôi ra sau tai.
“Anh đã làm gì khiến em không vui vậy?”
“Cho anh cơ hội dỗ em được không?”
“…”
Tôi chỉ thấy áo sơ mi của anh xộc xệch, mắt cũng có quầng thâm.
Quả nhiên cậu ấm này đã bay chuyến đêm để về.
Tôi sờ túi, lấy chiếc thẻ đen ra.
Nhét vào lòng bàn tay anh.
“Trong thẻ có một triệu.”
“Trả lại anh trước đấy, Giang Tần Hoán.”
Tôi không nhớ nổi Giang Tần Hoán đã chi bao nhiêu tiền cho tôi rồi.
Khi yêu anh chẳng bao giờ để tâm chuyện tiền bạc, biết tôi thích hoa, mỗi dịp kỷ niệm là cho xe tải chở đầy hoa đến.
Trái tim tôi đau nhói một cái.
Nên tôi quay lưng bước đi.
Anh túm lấy cổ tay tôi từ phía sau.
“Vợ ơi, đừng đi.”
“Đừng im lặng với anh.”
“Ít nhất cũng nói cho anh biết lý do, anh…”
“Đừng gọi tôi là vợ.”
Tôi đứng lại, giật tay ra.
Quay người nhìn thẳng vào mắt anh.
“Chúng ta vốn không thể kết hôn đúng không?”
“Ai nói với em…”
“Vậy anh nói đi, Giang Tần Hoán, chuyện cưới xin này ba anh đồng ý hay mẹ anh đồng ý?”
Anh đứng sững ở đó.
Rồi vẫn cố chấp nắm lấy tay tôi, trong ánh sáng rạng đông, mắt anh sáng rực.
“Anh sẽ nói chuyện đàng hoàng với họ.”
… Giang Tần Hoán thật sự là cậu ấm được cưng chiều từ bé.
Ngay từ lần đầu gặp đã biết, anh lớn lên trong tình yêu thương.
Nên anh yêu vô tư, tỏa sáng vô tư.
Nhưng anh không hiểu, phía sau sự ủng hộ của gia đình anh là đầy rẫy những gai nhọn.
Anh không thể hiểu thế giới tôi nhìn thấy.
Chia tay sớm một chút, tốt cho cả hai.
Tôi hất tay anh ra, không quay đầu mà đi thẳng vào cầu thang.