Chương 3 - Chia Tay Hay Là Một Khởi Đầu Mới

Vì nó mà mấy tháng nay tôi chưa nghỉ phép ngày nào.

Có thời điểm áp lực lớn đến nỗi, tôi phải uống thuốc mỗi đêm mới ngủ được vài tiếng.

Đó là hy vọng của tôi.

Tôi muốn dùng nó để chứng minh thực lực bản thân.

Để người khác không còn nghĩ tôi dựa hơi Bùi Thanh mà leo lên.

Bùi Thanh cũng biết tôi chấp nhất chuyện này.

Anh ta còn âm thầm giúp tôi liên hệ tài nguyên, âm thầm hỗ trợ phía sau.

Thế mà bây giờ, dự án sắp có kết quả, anh lại bảo tôi giao nó cho Bạch Hy Nguyệt!

“Hy Nguyệt mới vào công ty, cần một dự án để đứng vững.

Dự án ở thành phố A tiếng tăm lớn, sắp có thành tích, để cô ấy làm quen là hợp lý.”

Tôi cố nén nước mắt: “Anh biết rõ dự án này đối với tôi quan trọng thế nào.”

“Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”

Anh cười kiểu trả đũa: “Tôi đã nói rồi, tôi nhỏ nhen, thù dai.”

“Hơn nữa, tôi là sếp. Dự án giao cho ai không cần cô đồng ý.”

“Cô không vừa ý thì nghỉ việc cũng được.”

Bạch Hy Nguyệt che miệng cười.

Tôi lạnh lùng nhìn hai người.

Một người cười trên nỗi đau của người khác.

Một người điềm nhiên tàn nhẫn.

Cả hai đều chắc chắn tôi không nỡ buông tay.

“Tốt thôi, tôi nghỉ việc.”

Nụ cười của Bùi Thanh tắt ngúm, sững sờ nhìn tôi.

Anh ta cao giọng: “Chu Phi Dương, đừng tưởng làm bạn gái tôi là có đặc quyền muốn làm gì thì làm!”

“Đừng tưởng tôi thật sự không dám cho cô đi!”

Tôi lạnh nhạt nhìn anh: “Tổng Bùi bận trăm công nghìn việc, chắc đã quên chúng ta chia tay rồi.”

Anh nghẹn lời.

Bạch Hy Nguyệt thấy chúng tôi sắp cãi vã, khẽ cong môi, lại làm ra vẻ khó xử.

“Anh Bùi Thanh, thôi đi, đừng vì em mà cãi nhau.”

Cô ta mỉm cười khiêu khích: “Em vụng về lắm, lỡ làm hỏng dự án thì phí hết tâm huyết của chị Phi Dương.”

Bùi Thanh cưng chiều xoa đầu cô ta:

“Làm hỏng cũng không sao, chỉ là một dự án nhỏ thôi, chẳng đáng nhắc tới.”

Máu trong người tôi dồn hết lên não.

Tôi dồn hết sức mới kìm được cơn giận muốn lao tới tát hai người.

Bàn tay siết chặt đến mức móng tay đâm rách da chảy máu.

“Một công ty dùng dự án để lấy lòng phụ nữ, tôi cũng không có lý do gì để ở lại.

Mấy năm tâm huyết của tôi, coi như cho chó ăn.”

Bạch Hy Nguyệt tức giận chống nạnh: “Cô nói ai là chó?”

Tôi cười lạnh: “Ai là chó, trong lòng tự biết.”

“Chu Phi Dương!”

Sắc mặt Bùi Thanh xanh mét.

Tôi chẳng thèm quay đầu, dứt khoát rời khỏi văn phòng.

03

Tôi quay về chỗ làm như một cái xác không hồn.

Khi không ai chú ý, nước mắt tôi mới tuôn ra như vỡ đê.

Dòng bình luận lại hiện lên.

【Nữ chính hồ đồ thật đấy, nam chính vừa rồi chỉ đang diễn trò cho cô xem. Cô vừa đi khỏi, anh ta đã đuổi Bạch Hy Nguyệt ra ngoài rồi.】

【Nam chính chỉ muốn thấy cô ghen mà mềm lòng, nào ngờ nữ chính lại cứng đầu, thà nghỉ việc cũng không chịu cúi đầu.】

【Yêu người ở vị trí cao thì phải biết nhún nhường, còn muốn ngẩng đầu mà đòi cả tình lẫn tiền, là kiểu vừa muốn lại vừa đòi hết.】

【Nữ chính không biết điều, mất việc rồi thì ai lo tiền thuốc cho mẹ cô đang bệnh nặng? Sĩ diện có đổi ra được tiền không?】

Bình luận nói không sai. Mạng sống của mẹ tôi phụ thuộc vào loại thuốc nhập khẩu cực đắt đỏ.

Tiền lương từ Bùi Thanh là nguồn tài chính duy nhất giúp tôi mua thuốc cho mẹ.

Nếu không duy trì được, người thân duy nhất trên đời này của tôi sẽ rời bỏ tôi mãi mãi.

Ngay lúc tôi đang đau đầu vì tiền, Bùi Thanh hiếm khi chủ động gửi tin nhắn.

“Qua xin lỗi Hy Nguyệt, tôi có thể cân nhắc trả lại dự án cho em.”

“Dự án mới nửa cuối năm của Bùi thị cũng giao cho em.”

“Thẻ nhân viên của em, tự đến lấy về.”

Đây là lần đầu tiên Bùi Thanh chịu nhún mình.

Bình luận cũng bắt đầu bênh vực anh ta.

【Cuối cùng nam chính cũng chịu cúi đầu rồi, trời biết trong lòng ông “diễn sâu” này giằng co đến mức nào.】

【Là người gắn bó kiểu né tránh, chúng tôi hiểu lắm. Muốn cứng đầu mà phải nhún mình, là phải yêu đến mức nào. Nữ chính, hãy trân trọng!】

【Nam chính ngoài cái miệng độc thì có gì sai? Vừa giàu, vừa đẹp trai, lại còn chung tình. Đừng tự tay phá hoại nữa!】

Đúng là ngoài cái tính ngang ngược, Bùi Thanh đối xử với tôi rất tốt.

Nếu có thể chịu đựng được, anh ta xứng đáng là một bạn trai ưu tú.

Nhưng tôi vẫn không chút do dự mà từ chối.

“Tôi đã nộp đơn từ chức cho giám đốc nhân sự rồi.”

Anh ta một lúc lâu sau mới trả lời:

“Cô chơi thật?”

“Được thôi, sau này đừng cầu xin tôi.”

“Tình yêu và công việc tốt đẹp như vậy, đều bị cái tính bướng bỉnh của cô làm hỏng cả.”

Tôi nằm úp mặt xuống bàn, im lặng khóc.

Tôi tiếc mối tình mười năm, cũng tiếc công việc này.

Nhưng điều tôi không thể chấp nhận, là cách Bùi Thanh đối xử với tôi.

Trong lòng anh luôn có một cái hố đen, phải dùng nỗi đau của tôi để lấp đầy.

Tôi không nhìn thấy ánh sáng nơi cuối con đường.

Tôi không thể tiếp tục chịu đựng nữa.

Thay vì cứ đau khổ mãi, chi bằng tự mình kết thúc.