Chương 7 - Chia Tay Hay Không
Trước đây, cả trái tim tôi đều đặt lên người Tạ Lâm bây giờ, tôi chỉ muốn tập trung vào chính mình trước đã.
Tôi muốn dọn sạch trái tim, rồi mới mời người mới bước vào.
Với tình cảm, tôi vẫn luôn hy vọng sẽ gặp được một người chân thành — để trái tim này, được chạm vào một tấm chân tình thật sự.
12
Tạ Lâm và Ôn Chỉ đã chia tay, là anh ta chủ động đề nghị.
Nửa năm nay, tôi đi khắp nơi du lịch — leo núi, xem triển lãm, dạo cổ trấn, thăm bảo tàng, không ngừng làm đầy chính mình.
Mấy người bạn đại học của anh vẫn xem tôi là bạn, thỉnh thoảng like story, hỏi thăm cuộc sống của tôi, và thế là, tin tức về Tạ Lâm lại truyền đến tai tôi.
Sau khi chia tay với Ôn Chỉ, anh ta như trút giận mà lao vào yêu đương liên tục, cuối cùng mới tỉnh táo lại và dừng bước.
Bạn bè anh luôn cố tình hay vô tình gọi tôi là “chị dâu”, liên tục ám chỉ Tạ Lâm đang độc thân, giục tôi quay lại tham gia vài buổi tụ họp.
Phó Mẫn tháng sau sẽ kết hôn, thông báo tôi phải về làm phù dâu.
Tôi không ngờ rằng, ngay khi vừa xuống máy bay, mọi người đã kéo nhau đến đón tôi.
Vừa nhìn thấy tôi, một người bạn của Tạ Lâm đã hét to:
“Chị dâ— à không, chị Vãn Vãn!”
“Được đấy chị, ra ngoài một chuyến mà trông như người khác hẳn!”
Chúng tôi khách sáo với nhau một chút, rồi chẳng biết ai lại vô thức nhắc đến Tạ Lâm tôi giả vờ không nghe thấy, nhẹ nhàng lảng đi.
Thế mà ngay giây tiếp theo, giọng anh ta đã vang lên bên tai:
“Gầy rồi.” đo c tru yệ n t ai pa ge nh ấ! si nh nh a! thê
Tôi nghĩ giữa tôi và anh bây giờ không còn thích hợp để nói mấy câu xã giao kiểu đó nữa, nhưng cũng không biết đáp sao, đành miễn cưỡng mỉm cười:
“Anh cũng vậy.”
Anh trầm mặc hồi lâu, rồi mới mở miệng:
“Anh không phải là…”
Chưa nói dứt câu thì chuông điện thoại của tôi vang lên, tôi áy náy cười với mọi người rồi nhận máy.
Giọng nói ấm áp, trầm ổn của người đàn ông ở đầu bên kia truyền đến:
“Vãn Vãn, em đang ở đâu, gửi định vị cho anh, đứng yên đấy, anh tới liền.”
Cúp máy xong, mấy người bạn đồng loạt rủ tôi đi ăn một bữa hoành tráng, nói là để trừng phạt vì tôi đi du lịch mà không rủ họ.
Tôi cười, nói:
“Được thôi, các anh chọn chỗ đi, nhưng chắc phải thêm một người.”
Họ liếc quanh, ngạc nhiên:
“Thêm ai cơ?”
Giữa đám đông, người đàn ông mặc áo khoác đen nổi bật hẳn lên, trước ngực phồng phồng không biết đang ôm gì, cẩn thận giữ lấy.
Anh kéo khóa áo, lấy ra một túi hạt dẻ rang đường vẫn còn bốc khói nóng, nhét vào tay tôi:
“Cho em này, anh bóc sẵn rồi.”
Trước giờ lên máy bay, tôi chỉ vô tình nói một câu: “Thèm ăn hạt dẻ rang quá…”
Anh nhận lấy hành lý của tôi, ngắt một miếng thịt má tôi, trách yêu:
“Em thật tàn nhẫn, bỏ anh lại đây một mình lâu như vậy.”
Còn chưa kịp để tôi giới thiệu, anh đã nhìn thấy đám bạn đang sững người đứng trước mặt, khoác vai tôi, cười nhạt:
“Chào mọi người, tôi là bạn trai của Vãn Vãn — Cố Nhan Chân.”
13
Có những lúc, duyên phận đến kỳ lạ lắm — ở thời điểm và nơi chốn chẳng ai ngờ tới, nó đột nhiên xuất hiện.
Hôm đó tan làm như thường lệ, trên đường về nhà, tiếng đàn piano văng vẳng đâu đây hấp dẫn tôi. Tôi lần theo âm thanh ấy mà tìm đến một phòng nhạc.
Anh mặc một chiếc áo đen, ngồi thẳng tắp trước cây đàn, những ngón tay thon dài khẽ lướt trên phím đàn, từng nốt vang lên đều thấm đẫm cảm xúc.
Từ nhỏ tôi đã thích tiếng đàn, nhưng gia cảnh chẳng cho phép tôi học.
Khi điều kiện kinh tế cho phép, tôi đã thử học đàn, nhưng luôn cảm thấy mình thiếu một điều gì đó.
m nhạc hôm đó của Cố Nhan Chân thật đặc biệt — một cảm giác rất khó tả, mà sau này anh có chơi lại bao nhiêu lần cũng chẳng thể tái hiện lại được cái cảm giác ấy.
Có lẽ là duyên phận thúc đẩy, hôm đó chúng tôi trò chuyện rất lâu, mặc dù tôi vốn không giỏi giao tiếp.
Về sau, anh tỏ tình với tôi, tôi chỉ nói: “Cứ từ từ.”
Anh không hối thúc, chỉ âm thầm đi theo nhịp bước của tôi, từng chút một tiến lại gần.
Phó Mẫn giận dữ tố cáo tôi:
“Cậu giấu người ta thì thôi đi, sao ngay cả tớ mà cậu cũng không nói!”
Tôi gãi đầu:
“Xin lỗi mà, dạo này bận quá nên quên mất tiêu.”
Trước khi xác định, tôi không thích phô trương. Tuần trước vừa mới chính thức hẹn hò, trùng lúc phải bay đến Bắc Kinh để chọn mặt bằng mở rộng chi nhánh tiệm trà sữa.
Cả hai cùng lo liệu sẽ rất bất tiện, nên tôi bảo Cố Nhan Chân về trước.
Cố Nhan Chân và Phó Mẫn cùng liếc sang nhìn tôi:
“Sao? Cậu quên tớ luôn rồi à?”
“Phạt đi, mua cho tớ hai cái đùi gà, phải to đấy!”
“Tớ mời! Gấp đôi luôn, coi như quà ra mắt!”
“Cậu mời thì khỏi nói là đùi gà rồi…”
“Được được, tùy cậu chọn!”
…
Tính cách của Cố Nhan Chân rất cởi mở, rất nhanh đã hòa nhập được với mọi người.
Chúng tôi cười nói suốt đến khi tới nhà hàng mới phát hiện — thiếu một người.
Tạ Lâm không đến.
Bạn của anh gọi điện, giọng anh yếu ớt:
“Đột nhiên đau dạ dày quá, đang ở bệnh viện.”
Mặt mọi người lập tức đổi sắc:
“Gấp vậy sao? Không phải lại mọc polyp nữa chứ?”
Anh đáp khàn khàn:
“Không có, chắc do ăn linh tinh thôi. Không sao đâu, đừng lo.”
Tạ Lâm vốn có bệnh dạ dày, trước kia hay bị polyp, cách nửa tháng là phải đi khám một lần.
Dù anh nói không sao, nhưng là bạn bè thì vẫn lo lắng. Thấy họ khó xử, tôi chủ động giúp họ tìm cớ:
“Mấy anh đi thăm Tạ Lâm đi, đau dạ dày không phải chuyện nhỏ. Bữa ăn này lúc nào ăn chẳng được.”
“Em vừa bay về cũng hơi mệt, tiện thể về nghỉ một chút.”
Sau khi họ đi, Cố Nhan Chân nắm lấy tay tôi: