Chương 2 - Chia Tay Giữa Mùa Tuyết
2
Ban đầu, tôi vốn chẳng có ý định đi du học. Tôi chỉ muốn ở lại trong thành phố, học chung đại học với Thẩm Áo. Khi mẹ đề nghị tôi đi nước ngoài, tôi còn vì chuyện đó mà cãi nhau một trận to với anh.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi thật sự phải cảm ơn mẹ rồi.
“Ôn Tuế? Cậu đang…?”
Cô bạn cùng phòng mới đẩy cửa bước vào, tay còn ôm một chồng giáo trình mới nhận.
Nhìn thấy hành lý chất đống đầy phòng, cô ấy tròn mắt ngạc nhiên.
“Ngày đầu khai giảng đã muốn về nhà rồi à?”
“Không phải về nhà, mà là thôi học.” – Tôi vừa nói, vừa nhét chiếc áo len gấp gọn vào vali.
Cô ấy rõ ràng sững sờ, nhưng nhanh chóng chú ý tới đôi mắt còn hoe đỏ của tôi.
Chỉ mới quen chưa đầy một ngày, cô gái này đã khẽ quỳ xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay đang run của tôi.
“Vậy… chiều nay đi ăn lẩu ở quán trước cổng trường nhé? Nghe nói nồi lẩu cà chua ở đó ngon lắm.”
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy, cô mỉm cười, hơi ngượng ngùng.
“Được chia cùng một phòng là duyên phận mà. Xem như… mình làm tiệc chia tay cho cậu nhé?”
Ngoài cửa sổ, tiếng cười nói rộn ràng vang lên không dứt – bầu không khí tươi mới, rộn ràng của tuổi trẻ.
Tôi chớp mắt, cố gạt đi cảm giác cay cay nơi khóe mắt, rồi nhẹ nhàng gật đầu.
“Được.”
Đẩy cửa kính quán lẩu ra, một luồng hơi nóng mang theo mùi thơm nồng cay xộc thẳng vào mặt.
Quán đông khách đến mức chật ních người. Chúng tôi len lỏi qua lối đi chật hẹp mãi mới tìm được một bàn trống ở góc trong cùng.
Vừa mở thực đơn, tôi đã thấy bằng khóe mắt một bóng người quen thuộc.
Thẩm Áo đang ngồi ở dãy ghế phía trước bên trái, mặc chiếc áo hoodie xanh đậm mà tôi đã từng tặng anh.
Đối diện anh là Cố Yên Yên – mái tóc cô ta được cài một chiếc kẹp hình quả dâu.
Chiếc kẹp đó, là do Thẩm Áo mua trong lần đi dạo phố tuần trước. Lúc ấy tôi còn ngây ngốc tưởng anh mua cho mình.
Không biết hai người họ đang nói chuyện gì mà Cố Yên Yên cười vô cùng vui vẻ, còn Thẩm Áo thì thành thạo gắp thức ăn cho cô ta.
Nhưng Thẩm Áo… chưa từng ăn lẩu với tôi dù chỉ một lần.
Anh cực kỳ sạch sẽ, đặc biệt ghét mùi lẩu bám vào quần áo. Trước đây, chỉ vì tôi lén đi ăn lẩu, anh đã không cho tôi lại gần suốt ba ngày trời.
Tôi vẫn nhớ rõ vẻ mặt nhíu mày khó chịu của anh lúc đó.
“Em tránh xa anh ra một chút, người em mùi quá nặng. Sau này ăn lẩu thì đừng đến tìm anh.”
Thế mà giờ đây, cậu con trai từng không chịu nổi cả mùi thịt nướng đó lại đang ngồi trong góc nóng nhất của quán, thuần thục nhúng từng miếng tổ ong bò cho Cố Yên Yên, động tác trơn tru như thể đã luyện tập vô số lần.
Không biết cô ta nói gì mà khiến Thẩm Áo bật cười – nụ cười hiếm thấy từ tận đáy lòng, rồi còn giơ tay giúp cô ta vuốt lại phần tóc mái bị dính nước chấm.
“Cậu không sao chứ, Ôn Tuế? Hay là tụi mình chuyển sang quán khác?” – bạn cùng phòng khẽ hỏi.
Lúc này tôi mới nhận ra móng tay mình đã bấu chặt vào lòng bàn tay, để lại bốn vết đỏ hằn như lưỡi liềm.
Kính cửa phản chiếu gương mặt tái nhợt của tôi – hoàn toàn trái ngược với sự náo nhiệt và ấm áp phía bên kia.
“Không sao, tụi cậu muốn ăn gì, hôm nay tớ mời.”
Một lúc sau, Thẩm Áo đứng dậy đi đến quầy pha nước chấm, ánh mắt vô tình lướt qua tôi đang ngồi trong góc. Cả người anh khựng lại, rồi bước vội tới.
“Ôn Tuế, em cũng đến đây à? Theo dõi anh sao? Không nỡ chia tay à? Định đến đây xin anh quay lại đúng không?”
Anh nhìn tôi từ trên xuống dưới, khóe miệng nhếch lên đầy châm chọc.
“Lần này anh không dễ tha thứ cho em vậy đâu, không thì em lại được nước làm tới.”
Thẩm Áo một tay đút túi quần, tay còn lại gõ nhịp lên bàn, dáng vẻ hống hách như thường lệ.
Tôi chỉ yên lặng nhìn anh, không nói lời nào.