Chương 3 - Chia Tay Đi Cố Tri Lễ

5

Tôi cắn chặt môi dưới, chợt nhận ra rằng có lẽ Cố Tri Lễ không hề hiền lành và bao dung như vẻ ngoài của anh ta.

Suy nghĩ một lúc, tôi bực bội dậm chân.

Cố Tri Lễ có muốn chia tay hay không thì mặc kệ, tôi nhất định phải dứt khoát với anh ta.

Tôi lấy điện thoại ra, đổi ảnh đại diện thành màu đen.

Sau đó rút thẻ SIM, ném luôn chiếc điện thoại có cài định vị vào thùng rác.

Không tìm thấy định vị thì thôi, đổi luôn điện thoại khác là được.

Tôi không có sở thích bị người khác theo dõi từng giây từng phút.

Vào trang web chính hãng, tôi đặt mua một chiếc điện thoại mới.

Đợi shipper giao hàng đến, tôi lấy xe từ tầng hầm, chạy thẳng đến trường.

Dù tôi chưa bao giờ cảm thấy có áp lực khi nói dối, nhưng chuyện mai là lễ kỷ niệm của trường và tôi có tiết mục biểu diễn là sự thật.

Khi tôi đến phòng tập múa, bạn nhảy của tôi, Việt Dịch, đã đợi sẵn trong lớp.

Thấy tôi bước vào, cậu ta liền nở nụ cười, để lộ chiếc răng nanh nhỏ:

“Chị Lâm Nhan, cuối cùng chị cũng đến!”

Việt Dịch là đàn em năm nhất, nhờ có gương mặt điển trai chuẩn idol, ngay từ khi nhập học đã liên tục xuất hiện trên bảng confession suốt một tuần.

Mãi đến khi cậu ta lên tiếng nói rằng đã có người mình thích, sự tò mò của mọi người mới dần dần lắng xuống.

“Sao thế?”

Tôi không nhịn được trêu cậu ta.

“Chờ lâu quá nên không muốn đợi nữa à?”

“Không.”

Cậu ta nhìn thẳng vào mắt tôi, khóe miệng nhếch lên, để lộ chiếc răng nanh lấp ló.

“Chờ chị, em rất vui.”

Lễ kỷ niệm năm nay, khoa của tôi biểu diễn một vở ba-lê được chuyển thể từ tiểu thuyết kinh điển Trà Hoa Nữ của Alexandre Dumas.

Tôi vào vai nữ chính Marguerite, còn Việt Dịch đóng nam chính Armand.

Vì kết thúc của Trà Hoa Nữ quá bi thảm, nên chúng tôi chỉ biểu diễn hai màn đầu – đoạn Armand và Marguerite gặp gỡ, yêu nhau.

Bắt đầu từ ánh mắt giao nhau trong đám đông, kết thúc bằng cái ôm đầy lãng mạn.

Buổi lễ năm nay được phát sóng trực tiếp trên tất cả các nền tảng, ban giám hiệu và các thầy cô đều đặc biệt coi trọng.

Từng tiết mục đều được kiểm duyệt gắt gao.

Tôi luôn là người đứng đầu trong các môn học chuyên ngành, nên dù có kiểm duyệt chặt đến đâu, tôi cũng không hề lo lắng.

Nhưng không ai ngờ được, ngay trước đêm diễn một ngày, tôi lại bị sốt.

Sốt cao 40 độ, đầu tôi ong ong, cả người như đang bị thiêu cháy.

Từ trước đến nay, tôi rất ít khi ốm.

Ba năm đại học, chưa một lần tôi gặp trục trặc trong lễ kỷ niệm.

Vì vậy, thầy cô đã chuẩn bị phương án dự phòng cho Việt Dịch, nhưng lại không có phương án nào dành cho tôi.

Nhìn tôi nước mắt rưng rưng vì sốt cao, Việt Dịch bế bổng tôi lên.

“Chị Lâm Nhan, chúng ta không diễn nữa. Em đưa chị đến bệnh viện, đổi sang tiết mục khác.”

“Thả tôi xuống.”

Dù giọng tôi khàn đi vì sốt, nhưng ngữ điệu vẫn vô cùng kiên định.

“Việt Dịch, em chưa từng chính thức đứng trên sân khấu lần nào.”

“Nếu đổi tiết mục ngay bây giờ, em không thể nào làm đúng tất cả các động tác từ đầu đến cuối.”

“Bị ốm là chuyện ngoài ý muốn, nhưng đó là vấn đề của tôi, em không cần chịu trách nhiệm thay tôi.”

Tôi ôm lấy bộ váy diễn màu đỏ, mơ màng đi vào phòng thay đồ.

Hoàn toàn không nhận ra trong góc tối của căn phòng, có một người đang nhìn tôi chằm chằm.

Vừa vào phòng thay đồ, tôi liền cảm thấy không chịu nổi.

Chiếc váy ba-lê đỏ rơi xuống sàn, tựa như một đóa trà mi lìa cành.

Tôi quỳ trên mặt đất, thở hổn hển, tự giễu chính mình.

Sốt 40 độ thôi mà, cứ coi như khử trùng đi.

Tiếng bước chân chậm rãi vang lên từ phía sau.

Một đôi tay lạnh lẽo bỗng chạm vào trán tôi.

Cảm giác mát lạnh khiến cơn sốt trong người tôi vơi đi đôi chút.

Theo phản xạ, tôi áp má vào tay người đó.

Cảm giác giống như ai đó vừa mở một cánh cửa sổ trong căn nhà gỗ nhỏ giữa khu rừng tuyết.

Mùi tuyết tùng lạnh giá hòa lẫn hương hoa thoang thoảng.

Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai tôi.

“Đã sốt đến mức này rồi, vẫn muốn lên sân khấu cùng Việt Dịch sao?”

“Em gái của tôi, em thật cứng đầu khi đối diện với những gì em quan tâm.”

Tôi ngồi bệt xuống đất, hai tay chống đỡ thân trên, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn anh ta bằng đôi mắt mơ màng vì sốt cao.

Ánh mắt Cố Tri Lễ càng trở nên dịu dàng hơn.

Anh ta cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.

Nơi bị anh ta chạm vào như có một dòng suối mát lướt qua, ngay cả trán tôi cũng không còn nóng rát như trước.

“A Nhan, em còn nhớ lúc em theo đuổi tôi không?”

“Lúc đó, em cứ gọi tôi là ‘Cố học trưởng’ suốt ngày, giống như một con mèo ragdoll kiêu ngạo và hung dữ.”

“Em không cho phép ai nhìn tôi, cũng không cho phép tôi nhìn ai khác.”

“Nhưng tiếc là, giờ mọi chuyện đã khác rồi.”

Anh ta thở dài.

“Tôi biết điều quan trọng nhất khiến em muốn chia tay không phải là hiểu lầm chuyện thế thân.”

“Mà là vì… em đã hết yêu tôi.”

Lời vừa dứt, khuôn mặt Cố Tri Lễ vặn vẹo như một con quỷ bò lên từ địa ngục.

Nhưng chỉ một giây sau, anh ta lại bình tĩnh lại, giọng nói dịu dàng như đang dỗ dành tôi.

“Nhưng đó không phải lỗi của em.”

“Là lỗi của tên nhân tình đáng chết đó.”

“Chính hắn đã dụ dỗ em phản bội tôi, đúng không?”

“Vậy nên… tất cả là lỗi của hắn, tôi sẽ khiến hắn phải trả giá.”

“Nhưng A Nhan…”

“Chính em đã hứa với tôi rằng em sẽ yêu tôi thật lâu, thật lâu.”

“Em phải chịu trách nhiệm với lời hứa của mình.”

“Vậy nên… em cũng phải trả giá.”

Cố Tri Lễ quỳ xuống, nâng mặt tôi lên.

Anh ta không chút do dự, cúi xuống hôn tôi.

Mùi nước hoa trên người anh ta nồng nặc, như muốn nhấn chìm tôi trong cơn cuồng loạn của anh ta.

Lẽ ra tôi nên chống cự, lẽ ra tôi nên giáng cho anh ta một cái tát thật mạnh, sau đó hét lên kêu cứu để khiến anh ta thân bại danh liệt.

Nhưng khi ngửi thấy hương thơm trên người anh ta, tôi lại như một kẻ tín đồ quỳ rạp dưới chân vị thần tham lam Ersos.

Tôi vứt bỏ mọi suy nghĩ và lý trí, toàn thân đắm chìm trong vòng tay của anh ta.

Tôi chỉ có thể siết chặt lấy vạt áo Cố Tri Lễ, ngẩng đầu lên, vô thức đón nhận nụ hôn điên cuồng đó.

Giọng anh ta nhẹ nhàng và đầy thành kính, nhưng cơ thể lại khẽ run lên vì kích động.

“A Nhan, để tôi thay đồ cho em nhé.”

“……”

6

Khi tôi tỉnh lại, tiết mục tiếp theo chính là phần biểu diễn của tôi.

Trên người tôi khoác một chiếc áo khoác màu đen.

Mỗi chiếc nơ trên váy đều được thắt ngay ngắn, trông giống như một món quà tinh xảo đặt trong tủ kính.

Tôi sờ lên trán, ngạc nhiên phát hiện ra cơn sốt đã biến mất.

Việt Dịch ngồi xổm bên cạnh tôi, mặc bộ lễ phục “Tonelli” kiểu châu Âu.

Mái tóc vuốt ngược để lộ vầng trán sáng, đôi mắt mang theo chút u buồn.

Thấy cậu ta có vẻ mất tập trung, tôi lên tiếng hỏi:

“Sao thế?”

Nghe tôi hỏi, nét mặt u sầu của Việt Dịch lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Cậu ta do dự một chút rồi thử thăm dò:

“Chị Lâm Nhan, em thấy chị đổi ảnh đại diện rồi.”

“Thì sao?”

Tôi nhướn mày.

Cậu ta chần chừ một chút.

“Em còn thấy Cố học trưởng vừa rời khỏi phòng thay đồ của chị.”

Tôi liếm nhẹ lên đôi môi bị cắn rách, nhớ lại nụ hôn cưỡng ép của Cố Tri Lễ trong phòng thay đồ cùng ánh mắt đầy ẩn ý của anh ta.

Tôi hờ hững hỏi ngược lại:

“Sao? Em quan tâm đến anh ta à?”

“Đúng vậy, em rất quan tâm!”

Ánh mắt cậu ta lướt qua chiếc áo khoác tôi đang mặc, rồi dừng lại trên gương mặt tôi.

Cậu ta nhìn tôi chăm chú, thẳng thắn hỏi:

“Tại sao em lại nhỏ tuổi hơn chị nhiều như vậy?”

“Tại sao người gặp chị trước không phải là em?”

Cậu ta tấn công trực diện thế này, làm tôi nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.

Việt Dịch vẫn ngồi xổm trên đất, đôi mắt trong veo đầy mong chờ, giọng nói mềm mại.

“Nếu chị chia tay với Cố học trưởng, chị có thể cân nhắc…”

Rầm rầm rầm!

Lời chưa dứt, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

Cô em khóa dưới phụ trách thông báo lên tiếng gọi:

“Chị Lâm Nhan, đến lượt chị lên sân khấu rồi!”

Tôi vỗ nhẹ lên vai Việt Dịch.

“Chăm chú vào vở diễn, đừng nghĩ linh tinh nữa.”

Ngay từ khi lên sân khấu, tôi đã cảm thấy mí mắt giật liên hồi.

Quả nhiên, đến cuối màn hai, khi tôi đang xoay người một cách duyên dáng, Việt Dịch lại nhân cơ hội trong vũ đạo, chụt một phát hôn lên má tôi.

Toàn thân tôi nổi da gà, cảm giác như có gai nhọn đâm vào lưng.

Tôi lén liếc xuống khán đài.

Không thấy Cố Tri Lễ đâu, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục diễn cho trọn vở.

Việt Dịch, cái tên nhóc con chết tiệt này…

Chờ diễn xong, tôi nhất định phải xử lý cậu ta.

Phần biểu diễn của Việt Dịch kết thúc trước tôi.

Khi tôi cúi chào xong và quay vào hậu trường, bóng dáng cậu ta đã biến mất.

Tên nhóc này chắc sợ tôi sẽ mắng vì chuyện trên sân khấu nên chạy mất rồi.

Tôi xoa xoa bàn chân đau nhức, quấn chặt chiếc khăn choàng để giữ ấm.

Khi trở lại phòng thay đồ lấy túi xách, tôi phát hiện chiếc điện thoại phụ đang đặt trên bàn bỗng nhảy lên vài tin nhắn từ Cố Tri Lễ.

Cố Tri Lễ: “Chiếc SIM này được gửi từ nước ngoài, tuy không có đăng ký và thông tin người dùng.”

“Nhưng em đoán xem, tôi có thể tra ra ai đã lấy bưu kiện này vào thời điểm nào không?”

Cố Tri Lễ: “Là cậu đúng không, Việt Dịch?”

“Một thằng khốn chen chân vào chuyện tình cảm của người khác, đồ mặt dày không biết xấu hổ.”

“A Nhan quá mềm lòng, nuông chiều đến mức mèo hoang cũng tưởng mình có thể trèo lên đầu cô ấy.”

“Chỉ là trẻ hơn vài tuổi thôi mà, hôm nay cô ấy thích cậu, nhưng không có nghĩa ngày mai cô ấy sẽ không thích kẻ khác.”

“Tôi sẽ khiến cậu hối hận, thằng rác rưởi!”

Những lời mắng chửi của anh ta cay độc, lộn xộn và thiếu logic.

Không giống với Cố Tri Lễ lạnh lùng và lý trí mà tôi biết, mà giống như một kẻ điên loạn đang nổi cơn thịnh nộ.

Tôi chậm rãi nhận ra, một nỗi sợ hãi lớn lao đang len lỏi vào tâm trí tôi.

Nhưng còn đáng sợ hơn cả nỗi hoảng loạn đó, là nhiệt độ cơ thể tôi đột nhiên tăng cao.

Tôi bỗng cảm thấy một cơn khao khát mãnh liệt đến mức phát điên.

Tôi muốn dính chặt lấy Cố Tri Lễ, muốn được ngửi mùi hương của anh ta.

Cố Tri Lễ, cứu tôi với!

Trong cơn khát vọng điên cuồng ấy, mồ hôi tôi túa ra như suối.

Tôi lao về phía căn hộ mà tôi và Cố Tri Lễ từng chung sống, hy vọng có thể tìm lại chút hơi thở còn sót lại của anh ta để xoa dịu cơn bức bối này.

Nhưng khi bật đèn lên, tôi chết sững tại chỗ.

Cố Tri Lễ ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, hai tay đan vào nhau, dường như đã đợi rất lâu.

Dưới chân anh ta, trên sàn nhà, Việt Dịch đang bị trói chặt tứ chi, miệng bị bịt kín.

Cố Tri Lễ mỉm cười, bước đến gần tôi đang đứng đờ đẫn.

Đầu ngón tay anh ta lạnh buốt, chạm nhẹ lên chóp mũi tôi.

“A Nhan, em đã đọc Trà Hoa Nữ chưa?”

Anh ta lắc đầu cười, giọng điệu đầy mỉa mai.

“Em không nên đóng vai Marguerite đâu.”

“Em nên đóng vai Armand – tên ngốc bị tình yêu dắt mũi kia kìa.”

Hương thơm nhàn nhạt lan tỏa từ ngón tay anh ta.

“Những gì tôi có thể cho em, tình yêu mà tôi có thể chứa đựng, tôi đã dốc hết tất cả để trao cho em rồi.”

Ngay khi chạm vào da anh ta, tôi như một lữ khách lạc giữa sa mạc tìm thấy nguồn nước mát lành.

Tôi vội vàng cầm lấy tay anh ta, vùi mặt vào lòng bàn tay, tham lam hít lấy hương thơm trên người anh ta.

Cố Tri Lễ giống như một nữ hoàng kiêu ngạo, đưa tay xuống ban phát sự ưu ái.

Anh ta cúi đầu nhìn tôi, giọng nói trầm ổn, nhưng ánh mắt lại như bị ngâm trong thuốc độc, đầy ghen tuông và oán hận.

“Nhưng còn em thì sao?”

“Em lại quên tôi, phản bội tôi, vứt bỏ tôi!”

Anh ta rút tay lại, lấy ra một lọ nước hoa từ túi áo.

Thân chai màu xanh thẫm như biển sâu, trên bề mặt khắc hình một đóa trà mi đỏ rực.

Anh ta mở nắp lọ, một mùi hương quen thuộc lập tức tràn ra, tựa như luồng không khí lạnh lẽo thổi vào từ ô cửa sổ trong một ngày tuyết rơi.

Lẫn trong đó là hương tuyết tùng và trà mi, ngọt ngào nhưng đầy nguy hiểm.

“A Nhan, em có biết không?”

“Kỳ thực, chỉ số phù hợp giữa gen của chúng ta rất cao.”

“Nếu chúng ta sinh con, tổ hợp gen MHC sẽ vô cùng ưu tú.”

“Hơn nữa, dưới ảnh hưởng của pheromone của tôi, cơ thể em sẽ ngày càng khỏe mạnh, làn da ngày càng trắng trẻo.”

“Thậm chí ngay cả những khiếm khuyết trong tính cách của em cũng sẽ dần dần được điều chỉnh.”

“Nhưng tác động đó quá chậm, quá bất ổn.”

“Em có thể thay lòng, có thể ghét tôi, thậm chí như bây giờ, phản bội và vứt bỏ tôi.”

“Vậy nên tôi đã chiết xuất pheromone của mình, trộn vào lọ nước hoa này.”

“Nó sẽ kích thích cơ quan khứu giác phụ của em, ép buộc em tiếp nhận tín hiệu của tôi.”

“Nó sẽ khắc sâu thông tin di truyền của tôi vào hệ thần kinh của em.”

“Từ giờ trở đi, tôi sẽ không còn phải lo lắng em sẽ thay đổi tình cảm nữa.”

“Bởi vì, em sẽ không bao giờ có thể rời khỏi tôi được nữa.”

“Nếu rời xa tôi, em sẽ lại như bây giờ – rơi vào tình trạng sốt cao do rối loạn thần kinh.”

“Đến lúc đó, em chỉ còn cách quay lại bên tôi mà thôi.”

Tôi không hiểu chuỗi thuật ngữ khoa học mà anh ta vừa nói có ý nghĩa gì.

Tôi chỉ biết tôi muốn xé rách áo anh ta, cuộn mình trong lòng anh ta, tham lam ngửi mùi hương có thể khiến tôi bình tĩnh lại.

Nhưng Cố Tri Lễ không cho phép.

Anh ta đẩy tôi ra hết lần này đến lần khác, khiến tôi chỉ có thể cắn lên lồng ngực anh ta, để lại từng dấu răng sâu.

Tôi hoang mang nhìn anh ta, nước mắt rơi xuống, vừa khóc vừa ngang bướng cầu xin.

“Không hiểu… cứu tôi… cứu tôi đi!”

Nhưng lần này, Cố Tri Lễ không dịu dàng kéo tôi vào lòng, để tôi ngồi lên đùi anh ta, vỗ về dỗ dành như một đứa trẻ.

Anh ta lạnh nhạt đẩy tôi ra, chỉ tay về phía Việt Dịch đang bị trói dưới đất, giọng nói bình thản nhưng đầy uy quyền.

“Giết cậu ta.”

Như thể tôi vừa mò mẫm trong màn đêm và chạm vào một con rắn độc lạnh lẽo.

Vừa nãy tôi còn có thể vô tư làm nũng với anh ta, nhưng khi nghe câu nói này, nỗi sợ hãi tột cùng và cơn khát khao mãnh liệt hòa quyện vào nhau.

Tay chân tôi lạnh toát, nước mắt không kìm được mà trào ra.

Tôi lắc đầu hoảng loạn.

“Không…”

Cố Tri Lễ dịu dàng cầm lấy tay tôi, đặt vào cây gậy điện đã được chuẩn bị sẵn.

Dòng điện 100.000 vôn đủ sức làm ngất một con bò mộng.

Anh ta bật công tắc, dòng điện phát ra tiếng tách tách chói tai.

Việt Dịch giãy giụa, phát ra tiếng rên ú ớ sau lớp băng dán, cố gắng lùi ra xa khỏi cây gậy điện đang tiến gần đến mình.

Giọng Cố Tri Lễ nhẹ nhàng như đang dỗ dành tôi.

“Đừng sợ, cậu ta sẽ không đau đớn quá lâu đâu.”

“Chỉ cần ba giây thôi, cậu ta sẽ không còn cảm thấy gì nữa.”

“Không như tôi…”

“Khi nhận được bức ảnh đó, tôi đau đến mức sống không bằng chết.”

Lần này tôi đã hiểu.

Thứ mà Cố Tri Lễ thực sự để tâm, chính là bức ảnh kia.

Anh ta nghĩ rằng Việt Dịch là người đã gửi nó cho anh ta.

“Ảnh đó không liên quan đến Việt Dịch!”

Tôi lập tức nhào đến, bám chặt lấy áo anh ta.

“Không phải lỗi của cậu ấy, đừng giết cậu ấy!”

Nghe vậy, Cố Tri Lễ tắt gậy điện, ánh mắt lướt qua những dấu hôn trên cổ tôi, giọng điệu đầy hứng thú.

“Vậy những thứ này, cũng là giả sao?”

Nước mắt tôi tuôn trào.

Giọng tôi run rẩy không kiểm soát.

“Bức ảnh đó là tôi tự chụp bằng chế độ hẹn giờ.”

“Vết hằn trên giường là tôi cố ý tạo ra.”

“Những dấu hôn trên cổ cũng là tôi tự dùng chai nhựa làm ra.”

“Làm ơn… tha cho cậu ấy…”