Chương 8 - Chia Tay Chỉ Vì Ghế Phụ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Bối cảnh của hai người họ va chạm cũng chẳng sao, thiệt thòi cuối cùng chỉ có tôi.

Nghe tiếng tôi, Tống Dực dừng tay, lùi về đứng cạnh tôi.

Trần Vọng Tinh ngồi bệt xuống đất, nhếch nhác như con chó hoang bị bỏ rơi, ánh mắt gắt gao dán vào tôi.

Tôi không nhìn lại, xoay người rời đi.

15

Giúp Tống Dực xử lý vết thương thì đã là nửa đêm.

Chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, lại thêm một cuộc chia tay kiểu rơi xuống vực.

Vừa bước ra khỏi quán bar, tôi đã xóa sạch mọi liên lạc với Trần Vọng Tinh.

Bi thương thay, tôi nhận ra mình đã thành thạo trong việc dứt bỏ một mối tình.

“Tôi đã nói rõ với Lâm Văn Tĩnh rồi, sau này tuyệt đối sẽ không còn chuyện như trước nữa, chúng ta có thể…”

Trong lúc thu dọn bông gạc, Tống Dực bất ngờ nắm tay tôi.

Tôi lạnh mặt rút ra, dứt khoát:

“Không thể.”

“Tôi biết mà.”

Anh ta không bất ngờ, chỉ thở dài:

“Tình cảm bốn năm em còn buông bỏ được, thì với thằng nhóc kia mấy tháng cũng buông bỏ được thôi.

Em chia tay đều như nhau, cũng đừng quay lại với nó.”

Tôi liếc mắt:

“Không cần anh dạy.”

Một cuộc tình thất bại không đáng để ngoái lại, kẻ từng phản bội càng không bao giờ tha thứ.

Khi tôi kể lại với Hứa Hàm, cô ấy im lặng hồi lâu, rồi nói:

“Không phải chị em nói cậu, nhưng bao năm nay không phát hiện cậu là cái nam châm hút tra nam à?

Bảo sao hôm qua thằng nhóc đó điên cuồng tìm tớ hỏi tung tích cậu.”

Cô ấy lặp lại câu hỏi giống tôi:

“Đã thích chơi game như thế, sao không chơi chết quách đi?”

Tôi không đáp, những lời cần mắng đã mắng rồi.

Liên lạc bị chặn, Trần Vọng Tinh chỉ có thể chặn tôi ngay dưới nhà.

Trên mặt cậu ta vẫn còn vết bầm, thấy tôi, môi mấp máy, muốn giải thích lại sợ tôi quát đuổi.

“Tốt nhất đừng đến nữa, dọn nhà phiền lắm.”

Tôi bực bội, cậu ta tái mặt.

“Tôi vừa mới chuyển đến, không muốn lại phải dọn, chị hiểu ý tôi chứ?”

Hồi lâu sau, giọng cậu ta nghẹn lại:

“Chị sẽ không tha thứ cho tôi nữa, đúng không?”

“Đừng hỏi câu đã biết sẵn đáp án.”

“Đúng, lúc đầu tiếp cận chị là vì trò chơi, nhưng sau đó tôi thật lòng thích chị. Dù chị tin hay không, những lời tôi nói, những việc tôi làm cho chị đều không giả. Rõ ràng… chị cũng thích tôi, đúng không?”

Cậu ta còn tỏ vẻ ấm ức.

Tôi bật cười — bởi vì cho rằng tôi thích, nên cậu ta sinh ra kiêu căng.

“Vậy thì sao? Vậy nên cậu thấy mình chẳng hề có lỗi, có thể đem tôi ra làm trò cá cược, làm chủ đề để khoe khoang sao?

Xuất phát điểm đã là dối trá, bảo tôi tin thế nào?

Trần Vọng Tinh, điều tôi hối hận nhất bây giờ, là hôm đó vì sợ cậu thua game mất mặt nên mới cho WeChat.”

Tôi kề sát, lạnh giọng bên tai:

“Nếu như chúng ta chưa từng quen biết… thì tốt biết bao.”

Từ đó về sau, Trần Vọng Tinh không còn tìm tôi nữa.

Ngược lại, công việc lại có hợp tác với một tập đoàn lớn.

Tôi làm trưởng dự án, nên cũng được “thăng quan tiến chức” theo.

Nghe ngóng mới biết, ông chủ tập đoàn họ Trần, chỉ có một đứa con trai.

Ở điểm này, Trần Vọng Tinh hơn Tống Dực rất nhiều.

Lợi ích nắm trong tay còn đáng giá gấp trăm lần những lời xin lỗi sáo rỗng.

Nhìn khoản lương bỗng dưng tăng vọt, tôi khẽ nhếch môi.

Nếu một mối tình có thể kết thúc theo cách này, tôi nguyện ý yêu thêm nhiều lần nữa.

Dù sao, chỉ cần buông bỏ được, chẳng có gì là không thể vượt qua.

16

【Ngoại truyện – Trần Vọng Tinh】

Lần đầu tiên tôi chú ý đến Tần Chi Tử, là khi có người bạn chỉ vào cô ấy rồi cười hỏi:

“Có thấy giống kiểu Lâm Đại Ngọc lái mô-tô không?”

Tôi nhìn sang, đó là một cô gái tóc dài suôn mượt, mặc váy yếm trắng, dung mạo dịu dàng điềm tĩnh. Cô ngồi lạnh nhạt lắc xúc xắc, khí chất trong trẻo an hòa ấy lại chẳng hề hợp với ánh đèn rực rỡ trong quán bar.

Bạn bè như thường lệ rủ chơi “Thật lòng hay mạo hiểm”, phần mạo hiểm của tôi là đi xin liên lạc của một người khác giới xa lạ.

Không hiểu khi ấy nghĩ gì, tôi đã chọn cô gái đó.

Kết quả đúng như dự đoán, cô không từ chối.

Trong suốt hai mươi năm cuộc đời, hiếm ai từng từ chối tôi.

Nhưng không ngờ, vừa nghe tôi giải thích lý do, cô liền xóa tôi ngay.

Khá có cá tính.

Đến khi bạn bè đưa ra trò chơi điên rồ kia, vốn dĩ tôi chẳng hứng thú, nhưng rồi lại nhìn thấy Tần Chi Tử thêm một lần.

“Tụi mày muốn chơi thì chơi cho lớn, ba tháng, tao cá là tao theo đuổi được cô ấy.”

Thế là tôi mới ra tay giúp Tần Chi Tử ở cửa bar, cố ý buông mấy lời ám muội.

Mục đích quá rõ ràng.

Tần Chi Tử rất khó theo đuổi.

Khó tới mức không để cho tôi một chút cơ hội nào.

Bạn bè khuyên tôi bỏ đi, chỉ là một trò cá cược bâng quơ thôi mà.

Nhưng càng lúc tôi càng muốn ánh mắt Tần Chi Tử dừng lại trên người mình, thêm một chút, rồi thêm một chút nữa.

Rõ ràng cô ấy không phải gu của tôi, rõ ràng cô ấy luôn lạnh nhạt với tôi.

Nhưng tôi lại không kìm được mà muốn.

Tần Chi Tử có chứng nhận trong tinh thần rất nặng.

Người bạn trai đáng ghét của cô từng tìm đến tôi, gần như hả hê mà nói:

“Cậu chơi bời như thế, Tần Chi Tử tuyệt đối sẽ không chấp nhận cậu đâu.”

Tôi sững lại, cảm thấy bị xúc phạm, cười khẩy hỏi ngược:

“Vậy nên cô ấy bỏ cậu là vì cậu bẩn à?”

Quả nhiên, Tống Dực cũng hiện rõ vẻ tức tối như bị chạm nọc, nhưng anh ta đắc ý nói với tôi:

“Không, tôi không bẩn, nhất là khi mới ở bên cô ấy.

Tôi và cậu không giống nhau. Cho dù bây giờ chia tay, thì tôi đã thực sự có được cô ấy.

Còn cậu, đến gần cô ấy cũng chưa từng.

Cậu nên cầu nguyện có thể giấu cô ấy cả đời đi.”

Tống Dực thật sự chọc tức tôi.

Tôi quyết định thử thêm một lần cuối. Nếu lần này Tần Chi Tử vẫn từ chối, tôi sẽ bỏ cuộc.

Nhưng lần ấy, Tần Chi Tử lại đồng ý.

Tôi vừa mừng rỡ đến điên cuồng, lại vừa thấy hoảng sợ.

Đúng như Tống Dực nói, tôi chỉ có thể cầu mong giấu được cô ấy cả đời.

Ngày bị Tần Chi Tử bắt gặp, lưỡi gươm Damocles treo lơ lửng trên đầu tôi cuối cùng cũng rơi xuống.

Đập cho tôi máu me tơi tả.

Tôi muốn nói với Tần Chi Tử, rằng tất cả đều không phải giả, tôi cũng thật lòng thích cô ấy.

Nhưng tôi đã từng thấy sự quyết tuyệt của Tần Chi Tử.

Cơ hội vốn chỉ có một lần.

Mất rồi, sẽ chẳng bao giờ có lại.

Đôi mắt đẹp đẽ ấy không còn dịu dàng, mà đầy rẫy sự chán ghét dành cho tôi.

Tôi biết, chúng tôi không thể nào nữa rồi.

Rất nhiều năm sau, nơi trái tim tôi vẫn thường đau nhói.

(— Toàn văn hoàn —)

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)