Chương 6 - Chia Đôi Nỗi Đau
Nó không phải đến xin lỗi.
Mà đến để chất vấn.
Vì tiền tiêu vặt của nó.
Vì túi xách của nó.
Tôi nhìn gương mặt đầy nước mắt của nó, chỉ thấy nực cười.
“Lâm Tịch, số tiền đó vốn là của chị.”
“Của chị? Đó là tiền nhà em! Chị dựa vào đâu mà một mình lấy hết!” Nó la lên.
“Tiền nhà em?” Tôi hất tay nó ra, bật cười lạnh. Lâm Tịch, nghe kỹ đây: theo pháp luật, tài sản thừa kế của bà nội chỉ có ba chị và bác cả được hưởng. Miếng ngọc bà để riêng cho chị, nghĩa là tài sản cá nhân của chị. Trần Tĩnh bán nó, gọi là chiếm đoạt. Còn em giúp bà ấy tráo đồ, gọi là đồng phạm. Chị không báo công an bắt hai người, đã là nể mặt ba rồi.”
Lâm Tịch ngây ra như tượng.
Chắc cả đời nó chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Trong mắt nó, tiền trong nhà = tiền của mẹ nó = tiền của nó.
“Em không cần biết! Chị đúng là đồ vong ân! Mẹ nuôi chị mười tám năm, chị lại đối xử với mẹ như vậy!” Nó bắt đầu ăn vạ.
“Nuôi chị?” Tôi bật cười. “Em hỏi thử xem, mười tám năm qua bà ấy đã tiêu cho chị được đồng nào chưa? Một xu tiền nuôi dưỡng có không? Cái chị được từ bà ta, nhiều nhất là một căn phòng để ngủ.”
“Chị…” Lâm Tịch cứng họng.
Đúng lúc này, Trần Tĩnh từ trong phòng bước ra.
Bà ta đã hồi phục sự lạnh lùng và kiêu ngạo thường ngày.
Bà không thèm liếc tôi, chỉ nói với Lâm Tịch: “Tịch Tịch, nói chuyện với loại người như nó làm gì. Nó muốn cắt đứt quan hệ thì cứ cắt. Từ giờ trở đi, nó là người ngoài.”
Bà kéo Lâm Tịch, định rời đi.
Ra đến cửa, bà bỗng dừng lại.
Ngoảnh đầu nhìn tôi, khóe môi cong thành nụ cười nham hiểm.
“Lâm Mặc, mày tưởng có tiền là thắng rồi sao?”
“Học phí A Đại thì đóng rồi.” Bà ta nhướng mày. “Nhưng hồ sơ học tập của mày, hộ khẩu của mày, đều ở trong tay tao.”
Tim tôi giật thót.
Bà ta nhìn thấy biểu cảm của tôi, vô cùng hài lòng.
“Không có hộ khẩu, xem mày làm sao nhập học. Hồ sơ mà không chuyển, xem A Đại có nhận mày nổi không.”
Chương 4
Hộ khẩu.
Ba chữ ấy như một cú đập mạnh giáng thẳng vào tim tôi.
Sao tôi lại quên mất chuyện đó?
Đến đại học nhập học, chuyển hộ khẩu đều cần bản gốc sổ hộ khẩu.
Mà sổ hộ khẩu của nhà tôi, từ trước đến giờ đều do Trần Tĩnh giữ.
Bà ta đứng ngay cửa, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt tràn đầy khoái cảm trả thù.
“Lâm Mặc, ba trăm nghìn đổi lấy một bài học, không lỗ đâu, nhỉ?”
Lâm Tịch cũng phản ứng lại, mặt lộ rõ vẻ hả hê: “Đáng đời! Ai bảo chị dám chống lại mẹ!”
Tôi siết chặt nắm tay.
Tôi đúng là đã xem thường mức độ vô liêm sỉ của bà ta.
Dù có đồng quy vu tận, bà ta cũng nhất định phải dẫm tôi dưới chân.
“Trần Tĩnh, mẹ làm vậy là phạm pháp.” Tôi lạnh giọng.
“Phạm pháp?” Bà ta phá lên cười đầy thách thức. “Vậy thì đi kiện tôi đi. Công an có rảnh mà lo mấy chuyện tranh chấp gia đình không? Đợi mày kiện xong, A Đại người ta khai giảng lâu rồi. Đến lúc đó, mày đoán xem trường sẽ chờ mày, hay huỷ tư cách nhập học luôn?”
Bà ta đã tính hết rồi.
Bà ta biết tôi không đủ thời gian để giằng co.
Thời gian, là vũ khí lớn nhất trong tay bà ta.
“Rốt cuộc mẹ muốn gì?” Tôi hỏi.
“Không muốn gì cả.” Bà ta nhún vai, tỏ vẻ vô tội. “Chỉ là đang thực hiện nghĩa vụ của một người mẹ với sổ hộ khẩu. Đợi khi nào mày biết sai, nghĩ thông suốt, có khi mẹ sẽ cân nhắc lại.”
Cái gọi là “nghĩ thông suốt”, chính là muốn tôi trả lại ba trăm nghìn, rồi quỳ xuống trước mặt bà ta xin xỏ, cầu xin tha thứ.
Mơ đi.
Tôi nhìn gương mặt đắc thắng của bà ta, lửa giận trong lòng lại dần dần dịu xuống.
Không thể hoảng loạn.
Càng là lúc thế này, càng phải bình tĩnh.
Đối đầu trực diện là dại dột, tôi phải tìm cách khác.
“Được.” Tôi hít sâu, gật đầu. “Con hiểu rồi.”
Phản ứng của tôi dường như khiến bà ta hơi bất ngờ.
Bà ta tưởng tôi sẽ suy sụp, sẽ cầu xin.
Nhưng tôi không làm vậy.
Tôi chỉ bình thản nhìn bà, rồi quay người trở về phòng, đóng cửa lại.
Bên ngoài, tiếng cười nhạo của hai mẹ con vọng vào.
“Mẹ, mẹ xem mặt nó kìa, chắc bị doạ ngu rồi.”
“Đừng lo, chưa tới ba ngày, nó tự động bò đến xin tha.”
Tôi tựa lưng vào cửa, nhắm mắt lại, đầu óc xoay như chong chóng.
Hộ khẩu… hộ khẩu…
Làm lại?
Không thể. Làm lại sổ hộ khẩu cần chứng minh thư của chủ hộ. Mà người đứng tên là ba tôi, chứng minh thư của ông lại đang trong tay Trần Tĩnh.
Ăn trộm?
Không thực tế. Bà ta nhất định giấu kỹ ở nơi tôi vĩnh viễn không tìm được.
Phải làm sao?
Chẳng lẽ thật sự phải cúi đầu trước bà ta?
Không.
Tuyệt đối không.
Tôi mở mắt ra.
Vẫn còn một cách.
Tôi lấy điện thoại, bấm một dãy số.
Là anh trai của ba tôi – bác cả của tôi.