Chương 1 - Chỉ Vì Một Cái Tủ Lạnh
Ba tôi cực kỳ rộng rãi.
Cô ruột tôi mua nhà, ông đưa 200 triệu.
Nhà chú hai sửa sang lại, ông góp 100 triệu.
Anh họ cưới vợ, ông lại cho 50 triệu.
Nhưng đến khi nhà tôi cần 5 triệu để mua tủ lạnh, ba lại bảo… hết tiền rồi.
Mẹ giục ông đi đòi lại, ba lại nói:
“Tiểu Lâm mới mua nhà, còn nợ ngân hàng. Em trai là nông dân, sửa nhà tiêu hết tiền tiết kiệm, lấy đâu ra mà trả? Tiểu Chí mới cưới vợ, em không thấy xấu hổ à?”
Sau đó, ba tôi kéo về một cái tủ đông cũ từ chợ đồ cũ.
Nhưng đó là một cái tủ đông cổ lỗ sĩ, cứ lâu lâu lại mất điện, thịt để bên trong hư sạch.
Mẹ đập nát cái tủ, rồi ly hôn.
Ba tôi không hiểu:“Chỉ vì một cái tủ lạnh thôi sao?”
Mẹ lạnh lùng đáp:“Đúng, chỉ vì một cái tủ lạnh.”
1
Mẹ cầm cây cán bột giáng mạnh một phát, cái tủ đông cổ lập tức ngừng hoạt động, đèn tắt phụt.
Tôi không bị dọa sợ, trái lại, là ba tôi – ông giật nảy mình, nước trong ly trà văng đầy người.
“Em phát điên gì vậy? Tủ đông vẫn dùng được, sao lại đập nó?”
Mẹ không giải thích, chỉ lạnh lùng buông hai chữ:“Ly hôn.”
Ba tôi ngơ ngác.
“Anh có làm gì khiến em khó chịu đến mức đó đâu?”
Mẹ ngồi xuống ghế sofa, im lặng.
Bà nhất quyết đòi ly hôn, ba giữ khư khư giấy đăng ký kết hôn không đưa.
“Trước mặt con, anh hỏi em lần nữa: Em chắc chắn vì anh không mua tủ lạnh mà đòi ly hôn à?”
Mẹ không đổi sắc mặt:
“Đúng, chỉ vì cái tủ lạnh.”
Ba tôi vẫn không hiểu:
“Tủ đông với tủ lạnh có khác gì nhau? Anh đã mang tủ đông về rồi mà? Tuy cũ chút nhưng vẫn dùng được mà. Em sao cứ phải cố chấp vậy?”
Mẹ không trả lời.
Tôi mở tủ ra thay mẹ nói rõ:
“Ba, ba nhìn xem, thịt trong tủ hư hết rồi. Hôm nay mẹ còn định làm thịt kho cho con ăn, mà cái tủ này tối qua mất điện đến sáng nay, trời thì nóng thế này, sao giữ được đồ ăn?”
Ba vẫn cố biện hộ, không nhận ra ánh mắt mẹ đã sớm không còn mềm lòng.
“Thịt hư thì đi mua thịt mới, tủ này không ổn thì em cứ nói với anh, anh sẽ mua cái mới. Mười mấy năm hôn nhân, chỉ vì cái tủ lạnh mà đòi ly hôn, nói ra không thấy buồn cười sao?”
Ông lấy điện thoại, mở app mua hàng:
“Anh đặt ngay bây giờ tủ lạnh mới, chúng ta đừng ly hôn nữa, được không?”
Giọng mẹ lạnh tanh:
“Không cần nữa.”
Bà ngẩng đầu, chìa tay ra:
“Đưa giấy kết hôn đây, tranh thủ cơ quan chưa nghỉ, mình đi ngay bây giờ.”
Tay ba tôi bắt đầu run lên:
“Được thôi, đã không biết điều thì ly hôn cũng được. Nhưng đừng có mà hối hận. Cô dắt con theo thì đừng mong kiếm được ai vừa có điều kiện tốt vừa hiền như tôi nữa.”
Trong mắt mẹ chỉ còn lại sự thất vọng.
Ba cầm chìa khóa xe, đóng mạnh cửa như trút hết bực tức lên đó.
Ông không thèm đợi mẹ, nhấn ga chạy thẳng một mạch.
Mẹ bình tĩnh rút điện thoại ra, gọi xe.
Hai người đi cả buổi chiều, vừa kịp quay về nhà vào lúc ăn tối.
Ba tôi ngồi phịch xuống ghế sofa:
“Chúng ta còn một tháng thời gian suy nghĩ. Tôi khuyên cô nên cân nhắc cho kỹ. Tôi luôn sẵn sàng chờ cô quay lại. Còn giờ thì tôi đói rồi, nấu gì cho tôi ăn đi.”
Tay mẹ đang dọn hành lý thì khựng lại.
Bà bước tới, đóng quyển vở bài tập của tôi, nắm lấy tay tôi kéo đi.
“Mẹ đưa con đi ăn món ngon.”
“Yay!”
Tôi nhảy cẫng lên vui mừng.
Ba bị bỏ lại một mình, đứng chưng hửng tại chỗ.
2
Mẹ dẫn tôi đến một nhà hàng năm sao.
Tôi chưa bao giờ đặt chân tới nơi sang trọng như vậy, đứng lúng túng ngay cửa.
“Mẹ ơi, chỗ này phải đặt chỗ trước đúng không? Mình vào được thật hả?”
Mẹ vỗ vai tôi:
“Yên tâm, mẹ đặt rồi. Lẽ ra sếp mẹ hẹn ăn ở đây, nhưng đột xuất có việc bận nên tặng lại suất cho mẹ.
Ban đầu mẹ cũng định không đi… nhưng thấy ba con như vậy… Thôi không nói nữa, mẹ không muốn biến con thành nơi trút giận. Mình vào thôi.”
Chúng tôi vào nhà hàng suôn sẻ và chọn chỗ ngồi gần cửa sổ.
Nhìn thực đơn với hàng loạt món ăn hấp dẫn, tôi nuốt nước bọt.
Nhà tôi hiếm khi ra ngoài ăn, vì ba luôn đem tiền tiết kiệm đi cho vay.
Có lúc là họ hàng, có lúc là đồng nghiệp, bạn bè.
Có người vay mấy chục triệu, người chỉ vài trăm vài triệu.
Chỉ cần người ta mở miệng, ba luôn sẵn sàng đưa.
Để tiết kiệm, mẹ luôn nấu ăn ở nhà, cũng không cho tôi ăn ngoài.
Mỗi lần đi chơi với bạn, tôi là đứa có ít tiền tiêu vặt nhất.