Chương 2 - Chị Ơi Em Ngoan Lắm Đừng Đuổi Em Mà

9

Lúc quay lại ngồi trên giường, tôi châm điếu thuốc, cúi xuống lục túi áo của anh dưới sàn và lấy ra một chiếc camera siêu nhỏ.

Tay Hứa Thính An đang định giật lấy điếu thuốc trên tay tôi thì khựng lại giữa không trung, nét mặt lần đầu lộ rõ vẻ hoảng hốt.

Lần đầu tiên, tôi thấy anh ta lộ ra biểu cảm không hề được che giấu.

“Em… em có thể giải thích, em chưa quay gì cả, thật đấy.”

Tôi xoay xoay cái camera trong tay: “Giải thích? Để tôi đoán xem, cái đồ chơi này dùng để làm gì nhỉ?”

“À đúng rồi, là để sau khi chọc giận Hứa Lãng, quay lại cảnh anh ta đánh em.”

“Rồi sau đó báo cảnh sát? Phải không?”

Mắt Hứa Thính An càng lúc càng tròn, đầy kinh ngạc.

“Nhưng tại sao em lại làm vậy? Muốn dùng đoạn đó để uy hiếp tôi, bắt tôi trả viện phí cho ba em à?”

Anh nhào tới, quỳ sụp dưới chân tôi: “Không, không phải vậy! Lúc đó em không biết anh ấy có người trong lòng. Em chỉ… chỉ nghe người ta nói chị với anh ấy rất thân, tưởng hai người là kiểu quan hệ đó nên mới cố tình chọc anh ấy tức…”

Tôi cười giận dữ: “Thế rồi em ghen? Muốn tống anh ta vào tù để tôi phải ở bên em?”

“Không phải! Trong lòng chị, em là người như thế sao?”

Anh trông như sắp khóc đến nơi:

“Trong mắt chị, làm công việc này… chỉ có dơ bẩn và tồi tệ thôi sao?”

Tôi khẽ cười:

“Thôi đi, mấy lời này để lừa mấy bé ngây thơ thì còn được.”

“Tiền viện phí của bố anh, tôi đã bảo trợ lý chuyển khoản rồi. Xem như là tiền công phục vụ tôi mấy ngày nay. Giờ, anh có thể cút được rồi.”

Hôm đó ngăn Hứa Lãng vụt chai rượu xuống là vì tôi cảm thấy bản thân mới là người nổi hứng trước, chuyện đó là hai bên tự nguyện, anh ta không đến mức đáng tội như thế.

Không nỡ cái gương mặt kia chỉ là chuyện phụ.

Giờ thì hay rồi, mặt cũng đã sờ, người cũng đã chơi, chẳng ai nợ ai.

Nhưng không hiểu sao, mắt Hứa Thính An lại đỏ hoe:

“Chị nói ‘chúng ta’… là có ý đó sao?”

“Chứ không thì sao?”

“Chị chẳng phải nói sẽ ở bên nhau sao? Không được nuốt lời mà…”

Lúc ở quán bar, khi tôi bảo anh theo tôi, đúng là tôi đã có chút ý định nuôi anh lâu dài.

Dù sao thì mọi mặt của Hứa Thính An đều đúng gu tôi.

Nhưng khi anh đang đóng vai ngoan ngoãn, tôi lại thấy có ánh sáng lấp lánh phát ra từ chiếc camera gắn trên cổ áo anh.

Tôi ngắt lời anh:

“Hứa Thính An, anh có thể giở trò với tôi, nhưng không được động vào Hứa Lãng.”

Anh im lặng rất lâu, lúc mở miệng giọng đã khàn đi: “Anh ấy… quan trọng đến vậy sao?”

“Đúng.”

10

Tôi gặp Hứa Lãng lần đầu năm tôi mười lăm tuổi.

Hôm ấy trời rất xanh tôi đứng trước cổng trường, vừa đợi vừa đếm mấy quả bóng bay trong tay người bán hàng rong.

Đếm đến quả thứ chín mươi tám thì nhận được điện thoại của bố.

Nhưng người ở đầu dây lại là một giọng lạ hoắc.

“Ba mẹ cháu gặp tai nạn xe rồi.”

Không biết từ lúc nào trời bắt đầu mưa lất phất, bóng bay rơi tán loạn đầy đất.

Tôi gặp Hứa Lãng ở nhà tang lễ.

Tôi đến để nhận xác ba mẹ.

Anh đến để nhận tro cốt của em gái.

Bên ngoài, truyền thông vây kín, còn những “họ hàng” chưa từng thấy mặt thì ào ào lao vào như một lũ sói đói.

Công ty ba mẹ tôi chính là miếng thịt béo họ chờ xâu xé.

Giữa nhà tang lễ, chỉ có tôi và anh là lạc lõng.

Một người khóc cho ba mẹ.

Một người đau vì em gái.

“Này, nhóc con, muốn làm một cuộc giao dịch không?”

Tôi vừa khóc vừa nhìn anh, nước mắt giàn giụa không nói nên lời.“Giao dịch… gì cơ?”

“Tôi giúp em xử hết lũ muốn hút máu em kia.” “Còn em – làm em gái tôi.”

Chẳng cần đắn đo gì nhiều, một người có thể khóc vì người thân, chắc chắn đáng tin hơn mấy kẻ mặt người dạ thú ngoài kia.Được… anh hai.” – tôi nói.

Anh kéo tôi đứng dậy: “Nhóc, nghe kỹ đây, điều đầu tiên anh muốn dạy em là—”“Lau khô nước mắt, ngẩng cao đầu bước ra khỏi đây.” “Nói với tất cả bọn họ: em không cần ai nhận nuôi cả.”“Vâng.”

11

Rất nhanh sau đó, Hứa Lãng giúp tôi giải quyết sạch đám người đó và giành được quyền nuôi dưỡng tôi.

Anh đưa tôi về quán bar, rồi chúng tôi gặp An Tố.

Anh tiện tay cứu luôn cô ấy.

Có một người anh trai là chuyện cực kỳ ngầu.

Mà Hứa Lãng vốn dĩ đã rất ngầu rồi.

Vì vậy tôi và An Tố đều được anh nuôi thành hai đứa cũng ngầu không kém.

Anh từng nói, em gái anh chết là vì được anh bảo vệ quá kỹ, nên mới bị kẻ thù dễ dàng ra tay.

Vì thế, anh gần như dạy cho chúng tôi từng thứ một để sống sót.

Theo lời Hứa Lãng, anh là anh trai, bạn thân, và… “mẹ” của tụi tôi.

Với tôi mà nói—

Không ai được phép làm tổn thương anh ấy.

12

Tôi gặp lại Hứa Thính An lần nữa, vẫn là ở quán bar của Hứa Lãng.

Lúc đó An Tố vừa gọi cả một dàn người mẫu nam, anh ta là người cuối cùng bước vào.

Cảnh này quen thật đấy.

Anh ta vẫn chưa chịu nghỉ cái công việc chết tiệt này.

Trong đám làm ở đây, chắc chẳng có ai giống anh ta cả — lặng lẽ đứng ở một góc, âm thầm rót đầy ly cho bọn tôi.

Không giành, cũng không chen.

Lúc anh chàng bên cạnh giúp tôi rót rượu, tôi túm lấy cổ áo anh ta.

“Sao? Giờ đang thịnh hành gắn camera lên người à?”

Không khí lặng đi vài giây.

An Tố lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Là Hứa Lãng phát cho nhân viên đấy, cậu không biết à?”

Biết thế quái nào được chứ!

Cái đồ Hứa Lãng chết tiệt, làm ăn cũng chẳng thèm thông báo với tôi – cổ đông thứ hai cơ đấy.

13

Tôi gãi mũi, che đi sự ngượng ngùng của bản thân.

Đúng lúc chạm mắt với Hứa Thính An.

Anh liếc tôi một cái thật nhạt, mà chẳng hiểu sao, tôi lại thấy ánh mắt ấy có chút tủi thân.

“Lại đây.” – Tôi ngoắc tay gọi.

Anh ngồi xuống cạnh tôi, lẳng lặng rót rượu, không nói một lời.

“Hôm đó, sao không giải thích?”

“Giải thích cái gì? Dù sao trong mắt chị, tụi em làm nghề này cũng đâu có gì tốt đẹp.”

Rồi lại chậm rãi bổ sung một câu:

“Định kiến xã hội là một ngọn núi lớn.”

Tôi suýt bật cười.

“Chưa ăn tối à?”

“Hả?”

“Chắc chỉ lo ‘uống trà’ thôi nhỉ?”

“Em không có! Rõ ràng là chị hiểu lầm người ta trước…”

“Xin lỗi.” – Tôi nói.

Anh hơi sững lại: “Gì cơ?”

“Xin lỗi, hôm đó chị đã hiểu lầm em.”

Khóe miệng thằng nhóc này giật giật, cười không kiềm được: “Không… không sao đâu.”

Anh cúi đầu, lấy tay vân vê ngón tay mình, che đi biểu cảm: “Vậy… mấy lời trước đây, còn tính không?”

Tôi trêu anh: “Lời gì cơ?”

“Chính là… chị từng nói… sẽ ở bên em ấy.”

Tôi nhấp một ngụm rượu: “Đừng đánh tráo khái niệm nha nhóc, chị nói là sẽ nuôi em.”

“Không cần!”

14

Anh bực tức đứng phắt dậy, chạy sang bên cạnh.

Tôi châm điếu thuốc, trong đầu âm thầm đếm ngược.

Vừa đếm đến “hai”, thì thằng nhóc đã lon ton chạy quay lại, giật điếu thuốc trong tay tôi, nhíu mày không nói gì.

“Muốn quản tôi hả?” – Tôi chống cằm nhìn anh.

“Nếu được chị nuôi, thì em có quyền không?”

“Có.”

“Chị chỉ được nuôi mình em thôi, tránh xa mấy người khác ra.”

“Được.”

Anh quay mặt đi, cố chấp không nhìn tôi, hừ một tiếng đầy mũi:

“Vậy thì… chị nuôi em đi.”

“Hả? Chị không nghe rõ.”

Anh lập tức quay phắt lại, trừng mắt nhìn tôi đầy ai oán.

Nhìn tội quá, cứ như tôi vừa bắt nạt anh không bằng.

Mà… đúng là tôi có bắt nạt thật.

“Nhưng chị cũng có điều kiện. Cái công việc chết dẫm này nghỉ ngay lập tức.

Đi học lại cho chị.”

“Dạ.”

“Cho tiền là để tiêu, không được tiết kiệm rồi chuyển trả lại cho chị.”

Ai hiểu cho cái cảm giác bất lực của một bà chủ như tôi không — lương vừa phát xong thì có đứa chuyển nguyên xi lại vào ví điện tử của tôi.

“Ờ…”

Tôi gõ vào đầu anh một cái:

“Ờ cái đầu anh ấy! Tiền viện phí trước kia cũng không được trả lại dù chỉ một xu!”

Thằng nhóc tỏ vẻ miễn cưỡng:

“Vâng… chị.”

Đồ chó.

Đã chịu ngoan ngoãn xếp hàng dưới tay tôi rồi thì cứ thế mà nằm yên.