Chương 3 - Chỉ Mình Em Không Gọi Là Thầy
9
Hồi đó, tôi nằm trong lòng Giang Thịnh, lựa lời hỏi:
“Anh với chị Triệu quan hệ không tốt à?”
Anh im một lát rồi ngược lại hỏi tôi:
“Sao tự nhiên hỏi vậy? Cô ta làm gì hỗn với em à?”
Tôi bật cười trấn an:
“Anh nghĩ đi đâu vậy? Em chỉ thấy cô ấy sợ anh ghê, nhìn anh mà đầu không dám ngẩng.”
Giang Thịnh nhàn nhạt đáp, tay vẫn xoắn mấy lọn tóc tôi:
“Lâu lắm rồi không liên lạc. Hơn nữa nhìn thấy cô ta lại nhớ mấy chuyện cũ, khó chịu.”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh:
“Anh từng nói hồi nhỏ cô ấy còn giúp anh mà?”
“Khi đó…” Anh cười mà mắt chẳng hề ấm áp, “cũng chỉ lớn hơn anh mấy tuổi thì giúp được gì. Toàn mấy chuyện cỏn con, chả đáng nhắc.”
Tôi biết hồi nhỏ anh khổ lắm, mấy ngày chẳng có gì ăn, đến cấp hai còn thấp bé hơn tụi tiểu học.
Tôi có phần xót xa, nhẹ giọng dỗ:
“Nếu thực sự không thoải mái thì cho cô ấy làm chỗ khác cũng được.”
Anh khẽ hừ một tiếng:
“Cô ta còn làm được gì ngoài quét dọn?”
Rồi anh áp sát cọ lên cổ tôi, giọng khàn khàn:
“Dao Dao, sao cứ nhắc tới cô ta mãi vậy? Anh nhớ em muốn chết…”
Tôi cười, dịu dàng dỗ dành anh.
Nhưng sau đó, tôi phát hiện Triệu Tuyết hay tự ý vào phòng ngủ chính để dọn dẹp.
Giang Thịnh vốn có ý thức “lãnh địa” cực mạnh, phòng ngủ luôn do anh tự dọn.
Tôi đã nhắc nhở cô ta hai lần, cô ta chỉ nhỏ giọng “vâng”.
Thế mà mỗi lần tôi đi công tác về, ga giường, thảm, tủ quần áo đều bị ai đó xê dịch rất nhẹ.
Cùng lúc, quản gia nói riêng với tôi là Triệu Tuyết hình như có thai.
Tôi còn định sắp xếp cho cô ta nghỉ dưỡng thai.
Chưa kịp nói thì Giang Thịnh đã tự tay đuổi việc cô ta.
Tôi hỏi vì sao, mặt anh lạnh băng, không lộ chút cảm xúc:
“Người không có quy củ giữ lại làm gì.”
“Cho cô ta đi chỗ khác rồi.”
Thì ra, anh lại đưa cô ta vào công ty.
10
Vì tôi ghé công ty bất ngờ, Giang Thịnh đã tan làm sớm hơn một tiếng, nói muốn chở tôi đi ăn món fusion ở ngoại ô mới khai trương.
Tôi tựa đầu vào cửa kính xe, nhìn hàng cây lướt ngược về sau trong ánh chiều mờ mờ.
Cảm giác ánh mắt nóng rực của anh dán trên lưng, tôi đổi nét mặt, quay lại nhìn.
Anh nắm tay tôi, cúi xuống hôn nhẹ:
“Hôm nay đến công ty thấy sao?”
“Cũng ổn, bên phòng hành chính vẫn nhiệt tình như cũ.”
Anh cong môi cười:
“Cũng tùy đối tượng thôi. Ai dám thất lễ với bà chủ chứ?”
“Trợ lý mới còn nhỏ tuổi, anh đừng hay gắt gỏng thế.”
Anh thở dài bất đắc dĩ:
“Được được, nuôi cả một đám tổ tông mà.”
Rồi lại liếc tôi cười:
“Em cứ dịu dàng như thế, đến công ty nhiều lại càng làm anh trông như kẻ ác.”
Tôi cúi đầu bật cười, im một chút rồi nói nhỏ:
“Hôm nay… em gặp chị Triệu rồi.”
Giang Thịnh nhìn thoáng gương chiếu hậu, giọng vẫn bình thản:
“Ừ.”
“Cô ấy có liên lạc với anh à?” Tôi nghiêng đầu nhìn anh.
“Dạo trước.” Anh cầm vô lăng một tay, giọng hờ hững. “Nói tiền trước kia bị lừa mất, bây giờ không chống nổi nữa.”
Xe quẹo qua một khúc.
Anh lại bổ sung:
“Anh nhớ em từng dặn phải rộng lượng với cô ta, nên mới bảo Trần Lộ sắp cho cô ta công việc nhàn hơn.”
Tôi hơi lo lắng:
“Cô ấy… còn làm anh khó chịu không?”
Anh im lặng, đợi đèn đỏ thì thắng xe lại, quay sang nhìn tôi.
Ánh hoàng hôn dịu nhẹ tràn qua kính chắn gió, hắt lên gương mặt anh lúc sáng lúc tối.
Giang Thịnh cúi đầu vuốt nhẹ chiếc nhẫn trơn trên ngón áp út của tôi.
Rồi ngước mắt lên, nhìn tôi đắm đuối như thể trong mắt chỉ còn mình tôi tồn tại giữa trời đất.
Anh khẽ nói:
“Có em ở đây thì anh không thấy khó chịu nữa.”
11
Vài hôm sau, Trần Lộ bất ngờ gọi điện đến:
“Chị, chị đang ở nhà đúng không? Giám đốc Giang để quên một tập hồ sơ, phiền chị tìm giúp ạ.”
Tôi tìm được trong thư phòng, gọi lại thì cậu ta không bắt máy.
Xe của tôi đang đi bảo dưỡng, tôi đành mượn xe hàng xóm mang hồ sơ qua công ty.
Quẹo qua khúc cua tối om ở B3, tôi chợt nhìn thấy một chiếc SUV xanh quen thuộc đậu trong góc.
Cửa kính sau hạ nửa chừng, lộ ra gương mặt lạnh nhạt của Giang Thịnh.
Anh kẹp điếu thuốc, tựa vào cửa xe cau mày, trông rất mất kiên nhẫn.
Nổi hứng muốn trêu anh, tôi bấm gọi.
Đi qua mấy chỗ đậu xe, tôi thấy anh liếc điện thoại một cái rồi lại đặt xuống.
Gần hết chuông, cuối cùng cũng nghe thấy giọng quen thuộc:
“Dao Dao? Gì vậy?”
Tôi hừ khẽ:
“Ông chủ lớn nghe điện thoại chậm thế, bận gì vậy?”
Anh bật cười trầm thấp, đốm lửa ở đầu thuốc le lói:
“Đang kiếm tiền cho vợ đây.”
“Thư ký của anh cũng bận ghê? Em gọi mấy cuộc mà không bắt.”
“Gọi Trần Lộ à?”
Tôi ngập ngừng:
“… Cậu ấy không ở với anh sao?”
“Ừ.”
Anh bấm điều khiển hạ kính xe thấp thêm chút nữa, lười biếng nhả khói trắng:
“Sắp họp, nó đi chuẩn bị phòng họp rồi.”
Áo sơ mi anh mặc hờ hững, cúc cổ mở rộng.
… Mười mấy độ thế này mà nóng đến vậy à?
Tôi còn muốn nói tiếp thì bỗng nghe anh khẽ rên một tiếng.
Tôi sững lại, ngó vào.
Thấy anh cắn điếu thuốc, cúi đầu làm gì đó, vẻ mặt bực bội.
Xe khẽ rung hai lần rồi yên hẳn.
Tôi lúng túng hỏi:
“… Giang Thịnh? Anh ổn không vậy?”
Anh ngừng mấy giây, giọng lười biếng pha ý cười:
“Không sao đâu, cưng. Vừa đụng trúng góc bàn thôi.”
Tôi ngây người cúp máy.
Mắt nhìn chằm chằm kính sau chiếc SUV từ từ kéo lên, chắn tôi ở bên ngoài.
Xung quanh vắng tanh, cảnh vừa rồi như ảo giác.
Nhưng hình ảnh đó cứ tua đi tua lại trong đầu như phim cũ.
Giang Thịnh… tại sao phải lừa tôi?
Đầu tôi ong lên như nồi súp sôi, rối bời không nghĩ nổi gì.
Chẳng bao lâu sau, Giang Thịnh chỉnh tề bước xuống xe.
Tôi vô thức bước theo mấy bước.
Rồi chợt khựng lại——
Đó là xe của Triệu Tuyết.
Giang Thịnh ngồi ở ghế sau…
Vậy Triệu Tuyết… đang ở đâu?
Tôi bất chợt quay phắt người.
12
Cô ta bước xuống từ phía bên kia xe.
Tóc đuôi ngựa thấp rũ rượi trước vai, áo thun trắng cổ rộng lỏng lẻo như vừa bị ai kéo mạnh.
Tôi chôn chân cứng đờ trong bóng tối.
Giống hệt một con chuột đang rình trộm.
Cô ta soi gương xe, liếc nhìn vết hằn đỏ mơ hồ trên cổ, môi ướt ánh lên một nụ cười mắng khẽ:
“Cái tật xấu chết tiệt, chẳng bao giờ bỏ được…”