Chương 8 - Chỉ Là Một Trò Đùa
8
Đúng là Lưu Khả Khả rồi — làm gì cũng dốc toàn lực.
Chỉ tiếc, có lẽ cô ta không biết rằng: biệt thự riêng tư thông thường đều có gắn camera an ninh.
Không chờ cư dân mạng đẩy cao làn sóng mắng mỏ, một đoạn video bắt đầu lan truyền với tốc độ chóng mặt.
Trong clip, hình ảnh Tống Lộ Trạch đuổi theo níu kéo tôi sau khi bị từ chối rất rõ ràng, hoàn toàn không có chút mập mờ hay tình cảm đôi bên gì cả.
Ngay lập tức, dư luận đổi chiều, nhà họ Chúc lấy lại danh tiếng.
Chỉ là — những tiếng nghi ngờ vẫn không ít:
“Rồi sao, nói sống đoan chính thì giải thích chuyện qua đêm đi.”
“Trẻ như vậy mà đã lên cấp cao nhà Chúc, ai biết cô ta ngủ với ‘ông lớn’ nào chứ.”
Thời Dư Bạch lo lắng đến mức lập cả tài khoản mạng xã hội như thể đang dập lửa cháy đầu.
Tôi vừa nhìn vừa phì cười:
“Anh không cần cuống thế đâu.”
Anh đang luống cuống gõ phím cũng không quên cúi người hôn lên trán tôi một cái, giọng nghiêm túc:
“Em không đáng bị ai xúc phạm bằng lời nói như thế.”
Đinh đoong~
Thông báo hiện lên: Bạn đã được “Thời Dư Bạch” theo dõi.
Tôi cúi đầu nhìn, ồ, còn là tài khoản đã xác minh với danh hiệu chính thức hẳn hoi.
Ngay sau đó, tài khoản Thời Dư Bạch đăng một dòng trạng thái:
“Chào mọi người, thay mặt tập đoàn Thời thị, xin cảm ơn bà chủ tương lai của chúng tôi đã cho tôi tá túc qua đêm hôm qua.
@Chúc Hạo Lam”
Cả mạng xã hội lập tức bùng nổ.
Thời Dư Bạch ngước mắt nhìn tôi, vẫn gương mặt vô tội như cũ.
Tôi bất lực thở dài, chủ động nghiêng người, hôn nhẹ lên môi anh.
Thời thị và Chúc thị bắt tay hợp tác, liên minh vững chắc dần định hình.
Ba năm sau, tôi và Thời Dư Bạch chính thức kết hôn.
Hôn lễ được tổ chức tại một thị trấn cổ phong cách châu Âu, nơi mọi ngôi nhà đều treo chuông gió sắc màu.
Gió thổi qua chuông ngân leng keng, như từng lời chúc phúc chân thành vang lên giữa trời xanh.
Khi buổi lễ gần kết thúc, tôi nhận được một món quà.
Không ghi tên người gửi, nhưng con dấu của nhà họ Tống — ai cũng nhận ra.
Thật ra, sau khi Thời Dư Bạch chính thức tiếp quản Thời thị, anh đã áp dụng biện pháp phong tỏa và chèn ép toàn diện với Tống thị.
Nếu nói Tống gia không còn bà Thời giống như tòa nhà nghiêng ngả sắp sụp, thì dưới tay Thời Dư Bạch, Tống gia chỉ còn là đống gạch vụn tan hoang.
Gia tộc từng phản bội mẹ anh — anh nhất định không tha.
Tôi cũng không hề do dự, sẵn sàng phối hợp, thậm chí còn ra tay mạnh mẽ hơn cả anh.
Tống gia đã không còn chỗ đứng trong giới thượng lưu.
Vì người từng phản bội tôi, tôi cũng không hề có ý định tha thứ.
Trong tình cảnh như vậy, tôi thật sự ngạc nhiên khi vẫn nhận được quà chúc mừng từ Tống Lộ Trạch.
Mở chiếc hộp ra, tôi nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương màu tím — lấp lánh, chói mắt.
Ký ức bị lãng quên năm mười tám tuổi bất chợt ùa về.
Chẳng phải rõ ràng, nhưng vẫn mồn một trong đầu.
Đó là sau một buổi thi thử, tôi ngồi phân tích bài sai cho Tống Lộ Trạch.
Cô gái mười tám tuổi khi ấy — trong lòng tràn đầy hình bóng cậu ấy, vừa nói bài vừa mơ mộng về tương lai có Tống Lộ Trạch trong đó.
Nhưng không chỉ tôi là người phân tâm.
Tống Lộ Trạch ngồi bên, nhìn tôi chăm chú, lúc ấy ánh mắt ấy không giống giả vờ:
“A Lam em thích kiểu nhẫn nào?”
Chủ đề quá vượt giới hạn khiến hai đứa mặt đỏ bừng.
Phải mất một lúc, tôi mới lí nhí đáp:
“Màu tím… em luôn thích màu tím.”
Giọng cậu ấy khi đó cũng nhẹ như gió:
“Ừm… anh nhớ rồi.”
Ve sầu kêu râm ran, trong khoảnh khắc ấy — tôi từng nghĩ rằng đó là vĩnh hằng.
“Tống thị như vậy rồi mà còn tặng nhẫn kim cương tím, chắc vét sạch gia sản quá.”
Thời Dư Bạch hiếm khi mỉa mai người khác, nhưng lần này rõ ràng… đang ghen.
Tôi nhìn bộ mặt vừa ăn dấm vừa châm chọc của anh, không nhịn được bật cười:
“Giúp em mang đi quyên góp nhé.”
Tôi tiện tay ném chiếc nhẫn cho anh.
Vì năm tôi mười sáu tuổi, tiếng chuông gió màu tím đã đến bên tôi — sớm hơn cả chiếc nhẫn ấy.
Khi ấy, Thời Dư Bạch còn non nớt, chẳng nghĩ nhiều đến xuất thân hay thân phận.
Chỉ vì một lần tình cờ về nước phụ giúp mẹ, đi ngang qua Tống gia, nhìn thấy cô bé nhà bên.
Tình cờ nghe mẹ cô bé nói:
“Con gái mẹ thích màu tím nhất đấy.”
“Vậy thì tốt quá, tím vừa thanh nhã, mẹ cũng thích màu tím.”
Không hiểu sao, anh lưu lại thêm vài ngày, nhờ người từ nước ngoài gửi về một chiếc chuông gió màu tím.
Trong hai ngày ấy, anh tận mắt chứng kiến đứa con riêng của Tống gia tự làm gãy tay mình để lấy lòng thương hại của cô bé ấy.
Cũng chứng kiến cô bé ngày càng quan tâm và chăm sóc cậu em “trên danh nghĩa”.
Một hạt giống mang tên “ghen tuông” âm thầm lớn lên trong lòng anh.
Hôm anh sắp rời đi, anh đã gõ cửa nhà cô bé, tặng cho cô chiếc chuông gió ấy.
Không kìm được, anh còn nói vài lời chẳng lễ phép.
Cô gái mười sáu tuổi ấy chỉ đứng im lặng, không giận, không mắng.
Chỉ nhẹ nhàng nói:
“Chúc anh lên đường bình an.”
Về sau, cô ấy sống vui vẻ. Còn anh — không còn tiếc nuối.