Chương 6 - Chỉ Là Một Trò Đùa

QUAY LẠI CHƯƠNG 1:

6

Tôi khẽ cười. Không hẳn là không có thật — chẳng qua là Tống Lộ Trạch muốn giữ lấy cảm tình từ cả tôi và Lưu Khả Khả, tham lam đôi đường mà thôi.

“Ra trường rồi, Lưu Khả Khả còn cho người bỏ thuốc Tống Lộ Trạch nữa.”

Tôi giật mình:

“Chơi lớn vậy cơ?”

Bạn tôi giận sôi:

“Đúng đấy! Chuyện ầm ĩ cả trường, vì đã có quan hệ danh chính ngôn thuận nên cô ta mới bắt đầu kiêu căng lộ liễu như thế.”

“Mà phải nói chứ, đăng ảnh ga giường máu đúng là quá rẻ tiền. Tớ đoán Tống Lộ Trạch chắc hối hận nát lòng rồi.”

Tôi an ủi:

“Cảm ơn các cậu vì đã đính chính giúp tớ. Đừng lo, nếu có chuyện tương tự nữa, tớ sẽ dùng đến luật sư.”

Sau một hồi tán gẫu dăm ba câu, bạn tôi nhắn thêm một dòng cuối cùng:

“Bỏ được thật thì tốt, Tống Lộ Trạch không đáng đâu.”

Tôi hơi khựng lại, rồi gõ chữ:

“Ừ.”

Hóa ra… thật sự chẳng còn cảm giác gì nữa.

Người mà tôi từng yêu sâu đậm đến vậy, giờ đây chỉ còn là một cái tên thỉnh thoảng nhắc đến trong vài câu chuyện phiếm.

Thời gian đúng là liều thuốc chữa lành tốt nhất.

Trụ sở công ty ở ngay trong thành phố, nên tôi tiện thể lái xe về nhà lấy hồ sơ.

Mẹ tôi sợ tôi ở không thoải mái nên từ trước đã mua cho tôi một căn biệt thự nhỏ có vườn.

Tôi vừa mở cổng, đang định nhập mật khẩu thì giật mình sững lại.

Dưới hành lang cạnh cửa, có một người đang ngồi đó.

Hắn quay đầu lại — ánh mắt đỏ rực đập thẳng vào tầm nhìn của tôi.

Tôi cau mày:

“Tống Lộ Trạch? Cậu vào đây kiểu gì?”

Liếc mắt thấy đầu gối hắn bầm tím, tôi nhíu chặt mày:

“Cậu trèo cổng vào nhà tôi? Có bệnh à?”

Người luôn im lặng nãy giờ đột nhiên cất tiếng, mắt không rời khỏi tôi:

“A Lam em gầy đi rồi.”

Tôi chẳng hiểu câu hỏi thăm vô duyên này để làm gì, xoay người định rời đi.

Hắn lại bất ngờ lao tới ôm chặt lấy tôi, lực siết như muốn nghiền nát cả cánh tay tôi vậy.

May mà những gì tôi học được chẳng phải kiểu võ mèo cào, tôi lập tức gạt tay hắn ra, chán ghét lau lau cánh tay:

“Tống Lộ Trạch, giữ tự trọng đi.”

Hắn cười khẽ, giọng cất thấp, mang theo sự căm hận:

“Em bảo tôi tự trọng?”

“Chúc Hạo Lam em và Thời Dư Bạch ở nước ngoài làm gì chẳng rõ chắc? Em còn mặt mũi nói tôi tự trọng?”

Hắn như kìm nén đến cực điểm, rống lên gần như mất kiểm soát:

“Em có biết tôi đã phát điên vì tìm em khắp nơi không?!”

Tôi giơ tay, không hề do dự tặng hắn một bạt tai vang dội:

“Liếm lại mồm cho sạch rồi hãy nói chuyện.”

Nhìn bộ dạng dai dẳng của hắn, tôi lạnh nhạt hỏi:

“Không phải lúc tôi ra nước ngoài chính là điều anh mong đợi sao?”

“Giả vờ bị bắt nạt, để tôi thay anh chịu đòn, nhục nhã ê chề. Bây giờ mục đích đạt được rồi, anh còn không vui?”

Sắc mặt Tống Lộ Trạch lập tức trắng bệch!

Hắn trừng mắt nhìn tôi, môi run rẩy:

“Em… em đều biết rồi…”

“A Lam anh có thể giải thích… anh…”

Tôi nhún vai, thản nhiên:

“Nhưng tôi không muốn nghe.”

Tôi bước lên một bước, cúi xuống sát tai hắn, ánh mắt cố ý lướt về phía Lưu Khả Khả đang xuất hiện ngoài cổng.

Giọng tôi rất nhỏ, nhưng đủ để cả hai đều nghe rõ:

“Hình chụp ga giường dính máu mà cô ta còn dám đăng lên, anh còn mặt mũi đến đây dây dưa với tôi?”

“Tống Lộ Trạch, anh đúng là không biết xấu hổ.”

Tôi quay người, thản nhiên bước vào nhà, gọi bảo vệ khu tôi — người sống ngay gần — đến lôi hắn đi.

Lúc bước ngang qua cửa sổ, tôi bất ngờ nghe thấy một tiếng gào phẫn nộ:

“Con đàn bà khốn kiếp, mày làm tao mất hết mặt mũi rồi!”

Tiếng bạt tai vang lên giòn giã, dù qua lớp kính cách âm vẫn nghe thấy rõ mồn một.

Qua ánh nhìn hờ hững bên mép rèm, tôi thấy Lưu Khả Khả ôm mặt khóc nức nở.

Tôi kéo rèm lại, nhắn cho Thời Dư Bạch một câu như thường lệ:

“Đang bận, nhớ anh.”

Lần gặp lại Tống Lộ Trạch, là trong buổi tiệc đón tôi bạn bè sắp xếp.

Tất cả đều là người trưởng thành, chủ đề trong bàn tiệc cũng dần xoay quanh chuyện làm ăn, đầu tư và hợp tác giữa các gia tộc.

Ánh đèn dịu nhẹ, rượu ngọt đầu môi, không khí vừa đủ thư giãn khiến tôi vô thức nán lại thêm chút.

Cho đến khi có một vị khách không mời mà đến.

Không khí trong phòng đột nhiên sượng lại một nhịp.

Bạn tôi khẽ kéo tay áo tôi, ghé tai thì thầm:

“A Lam không ai mời cậu ta cả.”

Tôi gật đầu — tôi biết chứ.

Bạn tôi thở phào, giọng mang theo chút khinh thường:

“Giờ hai người đó bị cả giới chán ghét, nhà sa sút thì thôi, mà tư cách cũng tệ.”

“Đặc biệt là Lưu Khả Khả, nhìn Tống Lộ Trạch như bánh ngon ấy, gặp ai là cảnh giác người đó.”

Tôi nghiêng đầu nhìn theo, quả nhiên phía sau Tống Lộ Trạch là Lưu Khả Khả.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)