Ba năm sau khi tôi chết, tro cốt của tôi vẫn bị bỏ quên ở một nhà lưu tro cốt nhỏ tại phía nam thành phố, chẳng ai đoái hoài.
Mãi đến khi Tiểu Chu – cô học trò từng được tôi giúp đỡ – đến đây làm tình nguyện, trong lúc dọn dẹp hồ sơ cũ, vô tình phát hiện ra tên tôi.
Sau nhiều lần dò hỏi, cô ấy mới liên lạc được với chồng tôi.
“Xin chào ông Lương, ông có thể nói cho tôi biết, chị Hạ Hạ đã mất vì nguyên nhân gì không?”
Trong điện thoại, giọng cô nghẹn ngào, nặng trĩu tiếng khóc.
Cô giải thích, bởi tro cốt tôi đã lâu không có ai quản lý, nên sắp bị di chuyển sang khu an táng tập thể, vĩnh viễn không còn có riêng một vị trí thờ tự.
Chồng tôi im lặng vài giây, rồi lại cười lạnh:
“Cô ta còn định giở trò đến bao giờ? Nghĩ làm thế này là tôi sẽ tin chắc?”
“Cô nhắn với cô ta, muốn chết thì chết xa xa ra! Nếu biết điều thì mau lăn về đây quỳ xuống xin lỗi!”
“Nếu cứ tiếp tục trốn tránh, thì cả đời này đừng mơ gặp được con! Tôi chẳng ngại ngày mai tìm cho Lạc Lạc một người mẹ mới đâu!”
Tiểu Chu không nói thêm gì nữa.
Cô lặng lẽ cất kỹ giấy chứng tử của tôi cùng thông báo di chuyển sang khu an táng tập thể, rồi mang chúng đến nhà tôi.
Bình luận