Chương 8 - Chị Gái Trở Về
Tôi nhận lấy cốc nước ấm anh đưa, ngón tay vô tình chạm vào chiếc khóa ngọc nơi cổ tay anh.
Đó là chiếc bùa bình an tôi tự tay đan khi Tiểu Duệ chào đời.
“Vâng.” Tôi mỉm cười.
Động tác của Thẩm Hựu An khựng lại, ánh mắt sâu thẳm vô tình lướt qua két sắt, nhưng anh không hỏi gì, chỉ nhắc tôi nghỉ ngơi sớm.
Sáng hôm sau.
Tôi và Thẩm Hựu An vừa chuẩn bị xong hành lý, quản gia liền hớt hải chạy vào báo cáo:
“Thưa tổng giám đốc Thẩm, thưa phu nhân, bên nhà họ Trình có người đến báo… nói rằng chị gái của phu nhân… sắp sinh rồi.”
Nghe vậy, tôi sững người.
Nhưng không phải vì Trình Vi Vi sắp sinh, mà bởi vì nhà họ Trình lại chủ động truyền ra tin tức này.
Theo suy đoán của tôi, nhà họ Trình vốn dĩ muốn giấu kín chuyện Trình Vi Vi mang thai.
Dù sao chuyện này cũng chẳng vẻ vang gì, mà nhà họ Trình lại là gia đình có danh tiếng, còn Trình Vi Vi sau này vẫn phải sống ở trong nước.
Mà giờ phút này, chỉ có một khả năng duy nhất:
Trình Vi Vi — đã không ổn rồi.
“Mình có muốn đi không?” Một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai.
Tôi quay đầu lại, nhìn vào ánh mắt điềm đạm của Thẩm Hựu An, khẽ đáp: “Em muốn đến xem.”
Nói xong, chúng tôi lập tức lái xe đến bệnh viện.
Mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện khiến cổ họng người ta bỏng rát.
Ngoài phòng sinh, bố mẹ nhà họ Trình mệt mỏi ngồi chờ trên ghế dài.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, tóc họ đã bạc đi quá nửa.
Chuyện công ty và cả Trình Vi Vi đã bào mòn gần hết tinh thần họ.
Ánh mắt họ rơi trên người tôi, nhưng lại không dám cất lời chào.
Tôi chẳng buồn để ý đến họ, chỉ lặng lẽ nhìn về phía phòng sinh trước mặt.
Trình Vi Vi bị sinh non.
Chẳng mấy chốc, đèn phòng sinh tắt đi, bác sĩ mệt mỏi bước ra ngoài:
“Cô Trình bị băng huyết nghiêm trọng, không qua khỏi nữa rồi… Chúng tôi đã cố hết sức.”
Bố mẹ tôi tuyệt vọng, ngã quỵ xuống sàn.
Mẹ vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng, vội vàng hỏi:
“Đứa bé thì sao?”
Bác sĩ thoáng do dự, rồi nói:
“Do trong thời gian mang thai, sản phụ có lối sống không lành mạnh, hiện tại tình trạng của thai nhi cũng không tốt…”
Bác sĩ sợ họ không chịu nổi nên chỉ nói mơ hồ.
Đúng lúc ấy, y tá bế đứa bé ra ngoài.
Đó là một đứa trẻ sinh non chưa đủ ba ký, da nhăn nheo như mèo con, khắp người đầy vết ban đỏ, tay chân vặn vẹo trong một tư thế cực kỳ kỳ lạ.
Vừa nhìn thấy đứa bé trong tã, bố mẹ tôi suýt thì ngất xỉu tại chỗ.
Trong phòng sinh, Trình Vi Vi đau đớn gào thét như xé tim gan.
Cô ta sắp không qua khỏi rồi.
Các bác sĩ và y tá đẩy giường bệnh di động ra khỏi phòng, Trình Vi Vi nằm trên giường, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Khi đi ngang qua tôi, ánh mắt cô ta trợn to, chết trân nhìn chằm chằm vào tôi.
Bất ngờ, cô ta gắng gượng đưa tay lên, mọi người lập tức dừng lại.
Tôi bước lên vài bước, cúi người xuống.
Tôi biết, cô ta muốn nói với tôi điều gì đó.
Trình Vi Vi nghiến răng, gằn từng chữ bên tai tôi:
“Nhà họ Thẩm chọn cô… là vì lợi ích… Cuộc hôn nhân này… cô sẽ không có hạnh phúc đâu…”
Khóe môi tôi nhếch lên, đáp lại bằng giọng chỉ đủ để hai chúng tôi nghe thấy:
“Không quan trọng.”
Tôi không muốn truy cứu trong cuộc hôn nhân này có bao nhiêu tình yêu, bao nhiêu tính toán.
Tôi cũng không cho rằng, tình yêu thì không được xen lẫn lợi ích. Tình cảm và lợi ích, vốn dĩ không hề mâu thuẫn.
Tôi chỉ biết, cuộc sống hiện tại tôi rất thích nghi.
Thế là đủ rồi.
Tôi vừa dứt lời, mắt Trình Vi Vi mở lớn, ánh mắt ấy chứa đựng vô vàn cảm xúc.
Không cam lòng, không hiểu nổi, oán hận, buông xuôi…
Cuối cùng, ánh sáng trong mắt cô ta hoàn toàn tan biến, cánh tay vô lực rơi thõng xuống bên giường.
Chỉ trong thoáng chốc, tiếng khóc gào của bố mẹ vang khắp hành lang bệnh viện.
Giữa sự hỗn loạn ấy, một bàn tay lạnh như sương nhưng có những đốt ngón thon dài siết chặt lấy tôi.
“Về nhà thôi.” Thẩm Hựu An nói.
Tôi khẽ “Ừ” một tiếng, nắm chặt tay anh.
Bước ra khỏi cửa bệnh viện, ánh nắng mùa thu chói chang rọi thẳng vào mắt.
Tôi theo phản xạ khẽ nheo mắt lại. Thẩm Hựu An liền kéo tôi lại gần phía anh, dùng bóng mình che bớt ánh nắng đang chiếu thẳng vào tôi.
Cái chết của Trình Vi Vi như một hòn đá ném xuống mặt hồ, chỉ tạo nên vài gợn sóng ngắn ngủi rồi nhanh chóng chìm vào tĩnh lặng.
Bố mẹ nhà họ Trình tiếp tục nuôi dưỡng đứa trẻ dị dạng mà Trình Vi Vi để lại. Dù họ khổ sở vô cùng, nhưng đó là lựa chọn mà chính họ cam tâm tình nguyện.
Còn tôi thì tiếp tục sống cuộc đời của mình.
Sự nghiệp của tôi ngày càng phát triển.
Khi thời điểm đã chín muồi, tôi rời khỏi chi nhánh của nhà họ Thẩm, lựa chọn tự thành lập công ty riêng.
Thẩm Hựu An dù không hoàn toàn tán thành quyết định của tôi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Tôi hiểu suy nghĩ của anh — cuộc hôn nhân giữa tôi và anh ấy vốn bắt đầu từ lợi ích, nếu như tôi không còn cần đến lợi ích từ nhà họ Thẩm nữa…
Vậy thì anh hoàn toàn mất đi quyền kiểm soát trong cuộc hôn nhân này.
Tôi hiểu cảm giác bất an của anh, nhưng vẫn không lựa chọn thẳng thắn với anh, mà ngày đêm vùi đầu vào giai đoạn khởi nghiệp.
Cho đến một đêm nọ, Thẩm Hựu An bước đến trước mặt tôi, dưới mắt anh là quầng thâm rõ rệt.
Dạo gần đây, anh ấy ngủ rất kém.
“Niệm Hòa, chúng ta… Thôi, không có gì.” Nói xong, anh lại không cam lòng hỏi tiếp: “Hôn nhân nên là hai người thành thật với nhau, có gì nói nấy, đúng không?”
Vừa dứt lời, anh hít sâu một hơi, nhưng tôi đột ngột cắt ngang:
“Nếu điều đó nói ra sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai ta… thì tốt nhất là mãi mãi đừng nên nói.”
Giọng tôi bình thản, vang vọng trong căn biệt thự yên tĩnh giữa đêm.
Thẩm Hựu An siết chặt chiếc ly trong tay, cuối cùng vẫn quay lưng rời đi.
Tôi dõi theo bóng lưng anh, ánh mắt xa xăm.
Mối quan hệ này, chỉ cần một ngày chưa nói rõ, thì Thẩm Hựu An vẫn sẽ mãi là người bất an trong tình cảm.
Còn tôi, sẽ luôn là người đứng ở vị thế cao hơn.
Thẩm Hựu An muốn hỏi tôi — trong lòng tôi, lợi ích và tình yêu cái nào quan trọng hơn?
Mà đáp án tôi không nói ra chính là: Quan trọng nhất là bản thân mình.
Đối với tôi, tôi mới là điều quan trọng nhất.
Thế nên, dù là tình yêu hay lợi ích, việc chúng có quan trọng hay không — còn tùy vào việc tôi đang cần cái gì.
Hết