Chương 7 - Chị Gái Tôi Và Tình Nhân Của Bà

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chị tìm mọi cách công khai khắp nơi rằng mình sẽ lập công ty mới, sánh ngang với Lục thị.

Thậm chí, còn livestream với gương mặt đắc ý, nhìn thẳng vào ống kính mà tuyên bố:

“Không có tôi, Lục thị chỉ là cái vỏ rỗng, chẳng ra trò trống gì cả!

Cứ chờ xem, thằng ‘em trai tốt’ Lục Thần Tinh kia, liệu có giữ nổi công ty này không!”

Bình luận trong phòng trực tuyến tràn ngập, kẻ tung hô, kẻ cười nhạo.

Còn tôi thì hoàn toàn phớt lờ, bởi đó chỉ là trò hề, tôi chẳng có hứng tham gia.

Trên bàn chất đống tài liệu, tôi chuyên tâm rà soát từng cái một.

Dự án mới đã có khung hình rõ ràng, những đề xuất từ nhóm lãnh đạo cấp cao tôi cũng xem xét kỹ lưỡng.

Đúng vậy, nội bộ Lục thị đã hoàn toàn chấp nhận sự kế nhiệm của tôi.

So với cách làm độc đoán, đầu tư mù quáng của Lục Thanh Nguyệt,

thì sự nhạy bén trong kinh doanh và lối quyết đoán dứt khoát của tôi sớm đã thuyết phục được số đông.

Kể từ khi tôi chính thức lên nắm quyền, tiến độ công việc trôi chảy, ngăn nắp, gần như không ai dị nghị gì về năng lực của tôi nữa.

Thư ký Tiểu Hùng kinh ngạc cảm thán:

“Lục tổng, sao ngài vẫn bình tĩnh thế được? Bây giờ trên mạng bàn tán ầm ĩ, có người còn nói cô ta sẽ cướp tài nguyên của Lục thị kìa.”

Tôi ký bút đỏ xuống cuối văn kiện, điềm nhiên đáp:

“Cô ta dựa vào gì mà cướp? Một công ty livestream rỗng tuếch sao?”

Sự bình thản này không chỉ đến từ tự tin, mà còn từ việc tôi thấu hiểu bản chất của Lục Thanh Nguyệt.

Chị ta cứ nghĩ mình thừa hưởng cái gọi là “máu kinh doanh” của gia tộc, nhưng trên thực tế chưa từng có năng lực thực chiến.

Quá ảo tưởng vào sức hút bản thân, lại coi nhẹ sự tàn khốc của hiện thực.

Quả nhiên, đúng như tôi dự đoán.

Dù công ty của chị ta ra mắt rầm rộ, còn tổ chức cả lễ khai trương hoành tráng, nhưng hợp tác thì chẳng có mấy.

Ban đầu, vẫn có vài doanh nghiệp nhỏ vì nể mặt Lục gia mà đến ngỏ lời bàn bạc.

Thế nhưng, Thanh Nguyệt vốn khinh thường, thậm chí còn nhục mạ ngay tại chỗ:

“Các người mang chút vốn còm mà cũng dám tới bàn chuyện hợp tác sao?”

Tin tức ấy nhanh chóng lan ra, khiến công ty non trẻ của chị rơi vào cảnh lạnh lẽo, không ai đoái hoài.

Bầu không khí trong văn phòng u ám đến cực điểm.

Ban đầu, Thôi Hán Chi còn đắc ý bám lấy chị ta để ra oai.

Nhưng nhìn cảnh mỗi ngày chẳng có một xu thu nhập, hắn cũng bắt đầu bồn chồn:

“Thanh Nguyệt, hay là mình nhận tạm vài dự án nhỏ trước đi? Dù sao cũng có tiền về duy trì…”

Thôi Hán Chi còn đang lựa lời, chưa kịp nói hết đã bị Lục Thanh Nguyệt cắt ngang, gương mặt u ám:

“Hán Chi, anh cho rằng tôi sẽ thất bại sao? Ngay cả anh cũng không tin tôi nữa phải không?”

Ánh mắt chị đỏ ngầu, khiến Hán Chi lạnh toát sống lưng, ấp úng không dám nói thêm.

Số tiền trong tay Lục Thanh Nguyệt chẳng còn bao nhiêu, chỉ còn hơn hai vạn, khiến chị ta mất ngủ nhiều đêm.

Cuối cùng, một đêm khuya, chị hạ thấp lòng tự trọng, gọi lại cho mấy người phụ trách dự án nhỏ từng bị chị đuổi đi.

Nhưng đầu dây bên kia chỉ là những lời cự tuyệt lạnh lùng, còn kèm theo tiếng cười mỉa mai.

Điện thoại vừa cúp, chị liền giận dữ ném mạnh xuống đất, gào lên:

“Khốn nạn, tất cả cút hết cho tôi!”

Ngực chị phập phồng, lửa giận trào dâng, nhưng lại chẳng có cách nào xoay chuyển cục diện.

Thôi Hán Chi cúi xuống nhặt chiếc điện thoại vỡ nát, trong mắt thoáng hiện lên những tia u tối khó dò.

6.

Hán Chi nhạy bén nhận ra — Lục thị thật sự đã bỏ rơi Thanh Nguyệt.

Trong lòng hắn lại nổi lên toan tính mới, chuyển mục tiêu sang Phó Uyển.

Ngày nào hắn cũng nhắn cho cô không biết bao nhiêu tin đầy ẩn ý, nhưng đều bặt vô âm tín.

Lạ thật, trước đây chỉ cần hắn chủ động đôi chút là Phó Uyển đã xiêu lòng.

Giờ thì hoàn toàn ngó lơ.

Cắn môi, hắn thầm rủa: Đúng là không biết điều!

Tin tôi hủy hôn đã lan khắp giới thượng lưu.

Trái lại, Phó Uyển lại ra sức lấy lòng tôi, hệt như muốn dốc cả trái tim,

còn với Hán Chi thì hoàn toàn làm ngơ.

Không cam lòng, hắn lại lấy điện thoại, soạn tin nhắn:

“Uyển, em còn nhớ đêm mình cùng ngắm pháo hoa không?

Dạo này anh nhớ em nhiều lắm…”

Chưa kịp bấm gửi, điện thoại đã bị Thanh Nguyệt giật phắt khỏi tay.

“Anh có ý gì? Giấu tôi mà còn đi dây dưa với đàn bà khác?!”

Đôi mắt chị đỏ rực, trông như thú hoang sắp điên loạn, gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn.

Hán Chi giả vờ vô tội, mắt hoe đỏ:

“Thanh Nguyệt, em đừng hiểu lầm, anh chỉ là…”

“Chỉ là gì? Chỉ vì thấy tôi sa cơ nên muốn tìm chỗ dựa khác đúng không?!”

Chị bất ngờ bóp chặt cổ hắn, lực đạo lớn đến đáng sợ.

“Ngay cả anh cũng muốn phản bội tôi! Cũng muốn vứt bỏ tôi sao?!”

Hán Chi hoảng loạn vùng vẫy, hơi thở dần nghẹt lại, mắt hoa lên.

Bản năng cầu sống khiến hắn vớ lấy khối ngọc bích trên bàn, đập mạnh vào đầu chị.

Thanh Nguyệt kêu khẽ, ngã nhào xuống đất.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)