Chương 4 - Chị gái tôi là Yandere

Sau khi tắt iive, tôi liền thay một chiếc váy thật kín đáo, trang điểm lại bản thân mình thật mộc mạc. Nhìn bản thân trông gương mà tôi cảm thán.

 

"Mình xinh đẹp vậy mà kiếp trước c.h.ế.t yểu! Đúng là phí phạm của trời!".

 

Sau khi tự kỷ 7749 cách trước gương. Tôi xuống tầng hầm lấy xe và chạy tới bệnh viện. Lúc vô phòng bệnh Tử Thành, anh ấy đang đọc sách.

 

"Anh tỉnh rồi hả?"

 

"Cô ta là ai vậy, vợ yêu?"

 

Tử Thành nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng, không như thường ngày. Rồi còn người anh ấy kêu là ai vợ yêu nữa chứ? Lúc này tôi lại gần giường của anh.

 

"Anh sao vậy? Mất trí nhớ rồi hả?"

 

Bỗng Uyển Thư đẩy cửa bước vào.

 

"Chồng yêu! Em về rồi đây! Nãy em thấy anh có vẻ đói, nhân cơ hội anh không để ý nên em chạy đi mua cho-"

 

Cô ta thấy tôi thì khựng lại, tô cháo nóng suýt thì rơi xuống đất.

 

"Vợ, người này là ai?"

 

Thấy Cố Tử Thành có vẻ không nhớ ra gì, cô ra mới bẽn lẽn đi tới giường anh, dịu dàng trả lời.

 

"Đó là Linh Nhi! Là em gái của em đó!"

 

"Là người phụ nữ tâm cơ em hay nhắc đến sao?"

 

"Vâng! Là ả đấy chồng!"

 

Ê sốc nha má! Bây giờ tôi không biết nên vui hay buồn, vui vì anh ấy tỉnh lại chăng? Buồn thì chắc chắn là do anh không nhớ tôi rồi, đã thế còn bị Uyển Thư cho một vai ác trong mắt anh nữa chứ!

 

"Uyển Thư, chị ra đây nói chuyện riêng với tôi"

 

Tôi suy nghĩ thấu đáo rồi, muốn tôi đóng vai ác thì ác thôi~ Mặt tôi lặng như băng nhìn chị ta và anh ấy.

 

"Không được đi! Lỡ cô ta làm gì vợ sao..?"

 

"Không sao đâu, em ấy chắc không có ý xấu gì!"

 

Nhìn Uyển Thư diễn trò, Tử Thành lại tin sái cổ làm tôi đau lòng lắm. Mấy ai hiểu được cảm giác của tôi lúc này đấy. Anh giờ như một con mèo đen, vừa ấm áp, lại vừa mang một vẻ lạnh lùng.

 

"Đi thôi!"

 

Chị ta kéo tôi ra hành lang, nơi này rất vắng vẻ. Nhân lúc chị ta không để ý, tôi bật ghi âm lên.

 

"Chị cố tình đúng không, Uyển Thư!!?"

 

" Rồi sao? Liên quan gì đến loại như mày?"

 

"Sao lại không nhỉ? Rõ ràng anh ấy là người yêu của tôi mà!?"

 

"Đó là quá khứ! Bây giờ là hiện tại. Mày biết không?  Tao thuê thám tử tư theo dõi mày, tìm số phòng của anh ấy rồi vào. May sao, ông trời phù hộ mà đúng lúc anh ấy tỉnh dậy, thế là tao nói tao là vợ sắp cưới của anh ấy! Đơn giản vậy thôi!"

 

Tôi tát chị ta một cái.

 

"Cái tát này là trả cho việc chị gián tiếp suýt g.i.ế.t c.h.ế.t tôi và anh ấy!"

 

Tôi lại tát thêm cái nữa.

 

"Cái tát này là trả cho việc chị lừa dối anh ấy!

 

Tôi tát cái cuối cùng.

 

"Cái tát này là trả cho việc chị dám làm tôi đau lòng!"

 

Chị ta lại rưng rưng, yếu ớt đáp trả tôi.

 

"Sao em lại làm vậy..!? Chị chỉ muốn em quay đầu thôi mà! Em ơi! Quay đầu là bờ mà?"

 

Khúc này tôi thấy sai sai, quay đầu lại thì thấy Tử Thành đang đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn chằm chằm tôi một cách căm thù. Uyển Thư được đà lấn tới, ngồi một khụy xuống khóc lóc. Tử Thành liền chạy tới đỡ chị ta, đẩy tôi một cái mạnh.

 

"Sao cô làm vợ yêu của tôi sợ hả!!?"

 

"Tử Thành! Anh nói thử xem!!? Con mắt nào của anh thấy chị ta đang sợ!? Anh nói coi!!?"

 

"Rõ ràng nãy tôi thấy cô đánh vợ tôi! Chắc chắn là em ấy bị cô làm cho hoảng sợ rồi!!"

 

Tôi đang đứng dậy thì bỗng anh đá tôi một cái, ôm Uyển Thư vào lòng. Lúc này tôi rưng rưng, cái người tôi thương lại bênh tiểu tam, đã thế còn không nhớ ra tôi. Được đà lấn tới còn đẩy ngã, đá tôi nữa! Tôi cũng là con người mà? Tôi cũng biết đau chứ bộ?

 

"Cô bớt giả vờ đi Linh Nhi! Đừng tỏ ra yếu đuối để tôi thương hại cô nữa! Gớm ghiếc!"

 

"Này nhé! Con cũng là người, cũng có cảm xúc chứ đâu có vô cảm như anh!?"

 

Sau hôm đó, tôi không gặp được anh nữa. Một phần là tôi từ ngày mất anh thì chạy nhiều show hơn, một phần có lẽ là do Uyển Thư cấm cản... Nhưng đến hôm đó, tôi lại gặp anh ở quán bar Lunnon, một quán bar hoa lệ, bậc nhất thành phố. Vừa vào phòng "giao lưu". Tôi đã thấy Tử Thành, anh mặc một chiếc áo da, màu đen. Xung quanh có hai ba cô gái ăn mặc gợi cảm. Tay anh ôm các cô gái vào lòng, vừa uống rượu vừa cười lớn.

 

"Tử Thành, là anh thật à?"

 

Tôi bước tới bàn Tử Thành ngồi, nhìn chăm chăm anh. Ít ai biết rằng, giới Showbiz thường sẽ đến bar Lunonn giải tỏa "áp lực".

 

"Là em à..? Vợ!?"

 

Tôi hiện tại ăn mặc có vẻ giống style "thiếu vải" của Uyển Thư nên có thể nhận nhầm nhưng màu tóc? Dáng người? Không phải rất khác sao?

 

"Sao em lại ở đây, vợ...?"

 

Lúc này Tử Thành đẩy hết tất thảy cô gái đang vây quanh rồi đứng dậy. Anh hoảng sợ nhìn tôi.

 

"Em đừng hiểu lầm....!"

 

Nhìn anh tôi chỉ cười khẩy.

 

"Anh say rồi kìa! Mau đi theo em!"

 

Bây giờ tôi đã nhem nhói một ý định giành lại anh, không hiểu sao trong lòng tôi lại dâng trào một cảm xúc mãnh liệt, DÀNH LẠI ANH!!!

 

Sau khi dìu anh về một phòng riệng của quán, tôi để anh xuống ghế, mặt lạnh như băng.

 

"Anh, mình chia tay đi!"

 

"Tại sao chứ? Vợ yêu!?"

 

Anh hoảng hốt nhìn tôi, có lẽ là tưởng "Vợ Yêu" của hắn muốn chia tay. Thật nực cười mà!

 

"Sao vậy vợ...? Chồng làm gì sai sao...?"

 

"Không có, là do tôi sai"

 

"Ý vợ là sao...? Rõ ràng là chúng ta sắp cưới mà...? Sao lại chia tay...?"

 

"Không phải, để tôi giải thích đây. Vốn dĩ tôi không phải vợ sắp cưới của anh, cũng không phải người yêu anh. Mà là "Chị dâu" của anh."

 

"Ý em là...!!?"

 

"Người yêu anh là Linh Nhi, tôi cũng thích anh nên mới vờ làm vợ sắp cưới. Nhưng giờ tôi chán rồi. Không muốn giả vờ nữa!"

 

Lúc này anh cúi gầm mặt xuống, mặt tối sầm. Sau một lúc trầm tư, anh yếu ớt, mắt rưng rưng.

 

"Em đừng chia tay anh được không...!?"

 

"Đ.é.o! Em chán anh rồi!"

 

Sau đó anh nằm xuống ghế, rồi anh khóc. Tôi đành ra khỏi phòng và đi tới nhà vệ sinh để thay một bộ đồ kín đáo khác, thay đổi kiểu tóc rồi vội vàng chạy đến phòng ấy. Lúc vào, Anh vẫn đang nằm, cánh tay dựa trên mắt.

 

"Tử Thành..."

 

" Là cô à!? Sao lại dám tới đây!!?"

 

"Chị Uyển Thư gọi em tới..."

 

"Chứ chẳng phải cô ép Uyển Thư chia tay tôi à!!?"

 

"Anh ơi...! Không phải mà...!"

 

Tôi giả vờ yếu đuối ngước mắt nhìn anh, giọng nói khàn khàn của tôi làm anh ngồi dậy nhìn. Có lẽ anh đã tỉnh rượu.

 

"Chị ấy đã nói tất cả cho anh rồi sao...?"

 

"Rồi!"

 

Tử Thành quay mặt đi chỗ khác, anh liếc nhìn tôi. Nước mắt đã lăn dài trên má.

 

"Anh nín đi...Khóc nữa là em sót đấy...!"

 

"Cô có tư cách gì mà sót cho tôi!?"

 

"Người yêu của anh!"

 

Lúc này Tử Thành im lặng, không liếc tôi nữa.

 

"Đừng bỏ em nữa...! Được không...?"

 

Bỗng anh ôm đầu, rất đau nhức. Tôi liền chạy tới đó, đỡ Tử Thành để anh không ngã xuống đất. Rồi anh ngất lịm đi...