Chương 3 - Chị Gái Giám Sát Và Cuộc Sống Ký Túc Xá
Cuối cùng, hai người bạn cùng phòng còn lại cũng đồng tình với quan điểm của Giang Gia, thế là tôi đành thuận theo dòng nước.
Nhưng bây giờ, mấy cái đó… đi gặp ma hết đi!
Tôi chăm chú học ở thư viện hơn một tiếng đồng hồ.
Cho đến khi cái cảm giác sống lưng lạnh buốt quen thuộc lại trỗi dậy.
Quả nhiên, tôi nhìn thấy Giang Gia đang thò đầu thụt cổ giữa hai kệ sách, như thể đang tìm ai đó.
Tôi định đẩy sách sang ghế bên cạnh giả vờ đã có người ngồi, nhưng vẫn chậm một bước.
Giang Gia thình lình ngồi phịch xuống cạnh tôi, vừa thở hổn hển vừa nói:
“Dạng Sơ, cậu cũng quá chăm rồi đấy, làm tôi tìm muốn chết!”
“Tối qua chắc cậu học cả đêm đúng không, tôi nghe thấy tiếng mà, còn thấy cậu bật đèn ngủ nữa!”
“Cùng một phòng mà, có ai nói gì cậu đâu, sao cứ phải lén lút học như thế chứ……”
Tôi mặt lạnh như tiền nhìn cô ta, dùng bút chấm vào nhãn dán trên bàn.
Cô ta không hiểu, tưởng tôi bảo phải học bài.
“Ái chà, tôi biết là cậu mê học rồi, nghỉ một lát cũng có chết ai đâu! Ơ kìa, chẳng lẽ vì muốn học mà cậu cả bữa sáng cũng không ăn à?!”
Tôi quay đầu đi, không buồn đáp, tiếp tục chăm chú xem bài.
Giang Gia cầm điện thoại, đột nhiên khe khẽ kêu lên, rồi bắt đầu sửa sang tóc tai:
“Hôm nay vội quá, còn chưa kịp trang điểm gì hết, vậy mà vẫn có người muốn xin WeChat kìa!”
Tôi liếc mắt nhìn, thì ra có người gửi AirDrop cho cô ta một tấm ảnh.
Giang Gia liếc quanh một lượt, không ai ngẩng đầu, thế là cô ta e lệ bấm “chấp nhận”.
Mở ra là một tấm meme “Heo Mập Lạnh Lùng” với dòng chữ:
【M* mày, câm cái mồm thúi lại dùm.】
Thế giới yên lặng lại rồi.
Giang Gia thỉnh thoảng liếc xem tôi đang làm gì, thấy tôi đang xem bài giảng online, cô ta cũng lôi iPad ra học theo. Nhưng vì không nói được gì, cuối cùng cũng chịu không nổi mà bỏ đi.
Nhờ vị “hiệp sĩ thư viện” nào đó ra tay, tôi yên ổn học được mấy tiếng liền.
Lần này, tôi chẳng tiếc tiền, đặt hàng hỏa tốc nên chiều đã nhận được.
Tôi xách hai gói hàng về ký túc, phòng cách âm không tốt, mới đến cửa đã nghe thấy tiếng bên trong:
“Trời đất ơi, cần thiết phải chăm vậy không? Đại học mà không biết tận hưởng à?”
“Đúng đó, tối qua đèn sáng cả đêm, sáng sớm lại đi thư viện. Bảo sao người ta là thủ khoa chuyên ngành! Nhưng dù còn trẻ, cơ thể cũng không chịu nổi kiểu hành xác thế này đâu!”
“Thôi, người ta còn chẳng thấy có vấn đề gì, bà quan tâm làm gì cho mệt.”
Tôi dùng chìa khóa mở cửa, đi thẳng về bàn của mình.
Bên trong lập tức im bặt. Thấy tôi ôm hai kiện hàng về, Giang Gia không ngồi yên được nữa.
“Dạng Sơ, cậu mua gì thế?”
Tôi buột miệng đáp: “Dụng cụ đuổi ruồi.”
Giang Gia chắc chắn sẽ không tin, nhưng cô ta vẫn tự nhiên cầm lấy hộp đồ xem như thể đó là chuyện đương nhiên.
Cô ta cao giọng lên: “Dạng Sơ, sao cậu lại lắp rèm giường thế? Mà còn là loại che kín luôn ấy!”
Tôi lấy rèm chắn dưới giường ra định lắp, giọng cô ta lại càng sắc hơn: “Không phải bọn mình đã thống nhất là không ai lắp rèm rồi sao?!”
Tôi liếc nhìn hai bạn cùng phòng còn lại, cả hai đều mang vẻ mặt khó hiểu nhìn tôi.
Tôi bình thản đáp: “Nếu mỗi lần tôi quay đầu lại mà không phải đối diện với cái gương trên bàn cô thì cũng tiết kiệm được một khoản rồi đấy.”
Trên bàn của Giang Gia có một chiếc gương nhỏ — kiếp trước tôi phải để ý kỹ mới phát hiện ra.
Chiếc gương đó chẳng phải để soi mặt cô ta, mà là để tiện quan sát mọi hành động của tôi.
Mặt Giang Gia sượng lại trong chốc lát: “Tôi chỉ là hơi nhạy cảm thôi, nghe thấy động tĩnh gì là muốn nhìn thử.”
Tôi dừng tay, nhìn thẳng cô ta: “Vậy nên vì cậu ‘nhạy cảm’, tôi chỉ lật người một cái, cậu cũng phải trèo lên giường tôi nhìn xem à?”
Giang Gia cứng họng, không nói được lời nào.
Một bạn cùng phòng phản ứng khá thẳng thắn: “Trời ơi, Giang Gia, cậu đóng phim kinh dị à?”
Tôi cúi đầu, thở dài: “Còn gì nữa, nửa đêm thấy một đôi mắt lấp ló, tôi bật đèn cả đêm vẫn không ngủ nổi.”
Cô ta đóng vai người tốt, thì tôi diễn vai đáng thương.
Xem phim nhiều rồi, ai mà chẳng biết tung chiêu một chút!
Giang Gia bắt đầu luống cuống, vội xua tay: “Không phải, là do cậu tự học thôi mà, sau đó tôi rõ ràng còn nghe thấy tiếng lật sách!”